Bốn người ngồi trong phòng bao, cho dù bên ngoài sân khấu ca hát vui vẻ thì cũng không thể che giấu được bầu không khí cứng đờ và xấu hổ giữa bọn họ.
Diệp Ninh hoàn toàn không có ý định lên tiếng nói chuyện, từ sau khi Mục Văn Hạo xuất hiện, ánh mắt của cô cũng trở nên lạnh nhạt.
Mộng Kiều Nhụy thì từ nãy đến giờ vẫn cứ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Mục Văn Hạo, khác biệt hoàn toàn với một ngôi sao ca nhạc sáng rọi bắt mắt trên sân khấu.
Mục Văn Hạo thì là người nhẹ nhàng thoải mái nhất trong bốn người, cơ thể lười biếng dựa vào ghế sofa, vừa uống rượu vừa ngắm nhìn trai xinh gái đẹp bên dưới sân nhảy.
“Diệp Tử, tôi mời cô một ly.” Trịnh Thư Vân vừa nói vừa bưng ly rượu lên.
Hiếm khi cô ấy mới có được cơ hội có thể uống rượu chung với Diệp Tử.
Mộng Kiều Nhụy cũng vội vàng cầm lấy chén rượu, cùng Trịnh Thư Vân uống một hơi cạn sạch.
Uống xong, Mộng Kiều Nhụy có chút căng thẳng nhìn thoáng qua Diệp Ninh, sau đó nói với Trịnh Thư Vân: “Hiện tại tôi không có ở trên sân khấu, cô có thể gọi tôi bằng tên thật, tôi tên Mộng Kiều Nhụy.”
Có bản tôn là Diệp Ninh đang ngồi ở đây, Mộng Kiều Nhụy thật sự không gánh nổi cái tên Diệp Tử.
Sau khi nói xong, cô ta lại căng thẳng đi để ý phản ứng của Diệp Ninh và Mục Văn Hạo, quả nhiên hai người bọn họ cũng không lộ ra chút bực bội khó chịu gì.
Trịnh Thư Vân cũng không ngờ rằng cô ấy lại còn có thể biết được tên thật của Diệp Tử, còn có một chút kinh ngạc và sợ hãi.
“Được, cô Mộng.”
Lúc này Mộng Kiều Nhụy mới cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Cô Mộng, tôi đã nghe hết toàn bộ các ca khúc của cô, bài nào tôi cũng cực kỳ thích.” Trịnh Thư Vân bắt đầu mở máy hát, làm sinh động bầu không khí.
Mộng Kiều Nhụy trả lời: “Cảm ơn cô thích.”
“Còn có bài hát cô sáng tác cho đoàn văn công chúng tôi lần trước nữa, thật sự rất tuyệt vời. Cô có thể nói cho tôi biết linh cảm sáng tác của ca khúc đó là gì không?” Trịnh Thư Vân đã muốn tâm sự với người như Diệp Tử từ lâu, hiện tại cuối cùng cũng được như mong muốn.
Vẻ mặt của Mộng Kiều Nhụy cứng lại, cô ta không phải là Diệp Tử thật, sao biết được mấy thứ này chứ?
Nhưng mà Trịnh Thư Vân đã hỏi, cô ta lại không thể không trả lời, chỉ đành nhìn Diệp Ninh với ánh mắt cầu cứu.
Diệp Ninh đã mở miệng nói: “Thư Vân, hiện tại là ngày nghỉ của người ta, cô đừng bàn đến vấn đề này được không?”
“Hả?” Trịnh Thư Vân nghe Diệp Ninh nhắc nhở xong, lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra: “Coi cái tật xấu này của tôi nè. Vậy đổi sang đề tài khác, lúc trước ông chủ Mục nói đã có vị hôn thê, đó có phải là...”
Tuy rằng cô ấy không nói thẳng ra tên của Mộng Kiều Nhụy, nhưng lại mỉm cười trực tiếp nhìn thẳng về phía Mộng Kiều Nhụy.
Mục Văn Hạo cong môi cười nói: “Đúng vậy.”
Thật ra trong lòng Trịnh Thư Vân cũng đã đoán trước được, nhưng hiện tại nghe Mục Văn Hạo thừa nhận một cách dứt khoát như thế, trong lòng vẫn cứ có chút bực bội.
Nhưng mà cô ấy bực bội xong thì lại cười càng tươi hơn.
“Ông chủ Mục và cô Mộng đúng là trai tài gái sắc, chúc mừng ông chủ Mục, cũng chúc mừng cô Mộng.”
Mộng Kiều Nhụy xấu hổ mỉm cười.
Diệp Ninh nghĩ đến câu trai tài gái sắc, đúng là rất xứng đôi.
TBC
Mục Văn Hạo thuận thế nói: “Cuối tuần này chính là ngày đính hôn của chúng tôi, nếu hôm đó cô có rảnh thì có thể đến đó tham dự chung vui.”
“Cuối tuần? Vậy chẳng phải chỉ còn lại ba ngày sao? Tôi có rảnh!” Trịnh Thư Vân đồng ý rất nhanh, Diệp Ninh muốn cản cũng không có cơ hội.
Mục Văn Hạo cười khẽ ra tiếng, sau đó lại nhìn về phía Diệp Ninh, cố ý nói: “Vậy tôi rất chờ mong sự hiện diện của hai người.”
Tâm trạng của Diệp Ninh cực kỳ áp lực, cô cứ có cảm giác buổi tiệc đính hôn này của Mục Văn Hạo rất không đơn giản, hiện tại còn mời cả Trịnh Thư Vân đến, thật sự không biết anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì?
Trịnh Thư Vân không hề phát hiện ra sóng gió mãnh liệt giữa Diệp Ninh và Mục Văn Hạo, vui vẻ xem tiết mục, trò chuyện.
Uống không ít rượu, Diệp Ninh mới ra hiệu với Trịnh Thư Vân, hai người cùng nhau ra khỏi Hồng Hải.
Mục Văn Hạo và Mộng Kiều Nhụy chủ động đưa hai người ra đến cửa.
Mục Văn Hạo vẫy tay gọi xe của anh ta đến.