Mục lục
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không đợi Diệp Ninh nhìn thấy rõ ràng thì Cố Phong đã nhét tờ giấy viết ý kiến kia vào trong thùng đựng ý kiến.

“Anh viết cái gì vậy?”

Diệp Ninh lại càng tò mò hơn.

Cố Phong chỉ cười cười: “Chỉ là một ý kiến nhỏ thôi, chúng ta đi về đi.”

Diệp Ninh nhịn không được lẩm bẩm nói: “Làm gì mà thần bí dữ thế.”

Hai người ra khỏi rạp chiếu phim, vẫn cứ là Cố Phong đề nghị đi đến chợ mua đồ ăn.

Hai người cùng nhau mua đồ ăn, sau đó về nhà nấu cơm.

Chờ bọn họ xách theo đồ ăn về đến viện gia thuộc thì đã hơn bốn giờ chiều.

Diệp Ninh về nhà, chuyện đầu tiên cô làm chính là tìm một cái bình rỗng, cắm bó hoa tươi kia vào.

Bó hoa đủ loại màu sắc, được ánh nắng mặt trời chiếu xuống, nở rộ rất xinh đẹp.

“Hôm nay thật sự giống như là đang hẹn hò vậy đó.”

Cô tự nỉ non một mình.

Trong suốt một năm qua, hôm nay là ngày cô cảm thấy nhẹ nhàng nhất.

Cố Phong bưng trái cây đã rửa xong đi vào, đặt đĩa trái cây trước mặt cô: “Em có mệt không? Em nghỉ ngơi đi, để anh nấu cơm chiều cho.”

Bọn họ mua không ít rau củ, hai người bọn họ ăn một bữa là sẽ ăn không hết.

Nhưng mà Cố Phong lại cứ nhất quyết muốn mua, hình như là muốn trổ tay nghề.

Diệp Ninh lười biếng dựa trên ghế: “Có phải hôm nay là ngày quan trọng gì không?”

Chẳng hạn như sinh nhật của anh hay gì đó?

Cố Phong hơi sửng sốt, đôi mắt đang rũ xuống hơi lóe lên.

“Sao em lại hỏi như thế?”

“Không phải à?”

Vậy mà anh lại bỏ ra một ngày để đi ra ngoài chơi với cô, chuyện này thật sự là có hơi khác thường.

 

Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, Cố Phong lắc đầu nói: “Không phải ngày quan trọng gì hết.”

Diệp Ninh suy nghĩ, cũng nghĩ không ra cái gì, xem ra là cô quá nhạy cảm rồi.

Cơm chiều là do Cố Phong làm một mình, Diệp Ninh có nói đi giúp đỡ, nhưng Cố Phong lại nằng nặc không cho cô làm cái gì hết.

Bàn ăn chỉ có hai người, nhưng đồ ăn lại bày khắp một bàn.

Có cá có thịt có rau có canh, vô cùng phong phú.

Diệp Ninh nhìn cái tạp dề trên người Cố Phong, trực tiếp khen ngợi: “Anh thật sự là một người chồng quá tốt.”

Lên được phòng khách xuống được phòng bếp.

Cô cũng coi như lụm được một món hời to.

Vẻ mặt của Cố Phong hơi cứng lại trong tích tắc, tuy rằng khóe môi đang cong lên mỉm cười, nhưng đáy mắt lại tràn ngập chua xót.

Anh cũng chỉ có thể làm bao nhiêu đây cho cô thôi.

“Chừng nào thì đoàn quan sát nước ngoài đến đây?”

“Tuần sau, chờ hoàn thành công việc tiếp đón xong, công việc của chúng tôi mới coi như là hoàn toàn thả lỏng lại.”

Nhắc đến công việc, vẻ mặt của Diệp Ninh trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Trong đoàn cực kỳ coi trọng công việc này, không chỉ có bọn họ phải chuẩn bị tiết mục biểu diễn mà các lãnh đạo thuộc các cấp bậc khác nhau cũng đã trận địa sẵn sàng để đón quân địch.

“Công việc rất quan trọng, nhưng em cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.” Cố Phong vừa dặn dò vừa gắp đồ ăn cho Diệp Ninh.

“Tôi thì vẫn còn ổn.” Diệp Ninh thật sự không có áp lực gì cả, cô chỉ cần phụ trách biểu diễn là được rồi, mấy chuyện còn lại không liên quan gì đến cô.

“Lần này em Chu cũng sẽ biểu diễn tiết mục đó.”

Cô biết Cố Phong quan tâm cô gái kia, cho nên chủ động nhắc đến.

“Vậy sao? Cũng đã mấy hôm rồi anh không đi thăm em ấy.”

TBC

“Anh bận chuyện của anh đi, chúng tôi ở đoàn văn công, ngày nào cũng gặp được nhau, em ấy cho chuyện gì tôi cũng sẽ biết được ngay.”

Diệp Ninh trực tiếp cắt đứt nỗi lo lắng của Cố Phong.

Anh không đi gặp Chu Giai Bội mới tốt, không ai biết được Mục Văn Hạo có sẽ tiếp tục làm chuyện gì nữa hay không.

“Được, vậy phiền em rồi.” Cố Phong biết cô sẽ làm tốt chuyện này.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK