Diệp Ninh thật sự biết rất rõ tầm quan trọng của cuộn phim kia đối với Cố Phong, thái độ lại càng thêm kiên quyết.
“Nếu anh không đưa cho tôi, vậy Diệp Tử sẽ biến mất khỏi Hồng Hải.
“Cô đang uy hiểm tôi?” Mục Văn Hạo lại tăng thêm âm lượng, vô cùng đáng sợ.
“Là anh đang uy h.i.ế.p tôi.” Diệp Ninh cũng không nhường một tấc.
Mục Văn Hạo biết cô là người nói được làm được, nhưng mà từ trước đến giờ chưa bao giờ có ai có thể uy h.i.ế.p được anh ta.
Cho dù là Đường Uyển Như từng được anh ta yêu thương nhất muốn dùng chính cô ta để uy h.i.ế.p anh, cho nên cuối cùng mới rơi vào kết cục như thế.
Chỉ là Diệp Tử mà thôi, Hồng Hải mất cũng chẳng sao!
TBC
Diệp Ninh hoàn toàn là đang được ăn cả ngã về không, cô không bảo đảm mình có thể thành công, cho nên cũng đã tính toán trước, nếu thật sự không có cách nào ngăn cản Mục Văn Hạo, vậy cô chỉ có thể nói cho Cố Phong biết chuyện này, dùng lực lượng của quân đội để giải quyết.
Cô nhất định không thể để Cố Phong bị chuyện này ảnh hưởng đến.
Ánh mắt âm u của Mục Văn Hạo liên tục đảo tới đảo lui, hai người yên lặng giằng co, đối đầu nhau.
Cuối cùng anh ta xoay người đi về phía bàn làm việc.
Lòng bàn tay của Diệp Ninh đã ướt đẫm mồ hôi, thậm chí không dám quay đầu lại.
Cô biết Mục Văn Hạo vui buồn thất thường, một chút cảm xúc không nên có với cô lúc trước chắc cũng đã vì chuyện này mà biến mất sạch sẽ rồi.
Một lúc sau, gương mặt bực bội của Mục Văn Hạo lại xuất hiện ở trước mặt cô, mà trong tay anh ta lại đang cầm cuộn phim.
Tim của Diệp Ninh đã nhảy lên đến cổ họng, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của cô, Mục Văn Hạo mở túi lấy cuộn phim ra, lần lượt phát hủy chúng nó.
“Hiện tại cô đã hài lòng chưa?”
Giọng nói áp lực miễn cưỡng từ trong cổ họng của anh ta chui ra.
Cô là người phụ nữ đầu tiên làm anh chịu thua!
Diệp Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuộn phim đã bị phá hủy, cô mới có thể hoàn toàn yên tâm.
“Sau này anh không được làm loại chuyện này nữa, tôi và Cố Phong sẽ không bao giờ ly hôn.”
Cô vô cùng kiên quyết để lại một câu, sau đó cầm lấy mấy bức ảnh còn sót lại trên bàn, không thèm quay đầu lại đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Ở đằng sau cô, đôi mắt giống như dã thú của Mục Văn Hạo cứ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô, cuối cùng cũng không nói thêm câu nào.
Mãi đến khi cửa văn phòng đóng lại, toàn thân Diệp Ninh giống như mất đi rất nhiều sức lực, đổ mồ hôi ròng ròng.
Đây là lần đầu tiên cô đối mặt trực diện với Mục Văn Hạo, cũng thật sự không ngờ rằng cô có thể an toàn rút lui.
Nói không sợ hãi là giả, bởi vì từ trước đến nay cô chưa bao giờ cảm thấy cô chính là một người đặc biệt đối với Mục Văn Hạo.
Xem ra đối với Mục Văn Hạo mà nói, thân phận Diệp Tử vẫn còn có giá trị lợi dụng, đây là vốn liếng đặt cược duy nhất của cô.
Cô siết chặt mấy tấm ảnh chụp trong tay, phải nhanh chóng xử lý thứ này mới được.
Diệp Ninh vừa mới rời khỏi văn phòng, bên trong lập tức truyền ra tiếng Mục Văn Hạo nổi điên đập phá đồ đạc.
Mấy người vệ sĩ đứng canh gác ở bên ngoài đều cảm thấy vô cùng bất an, không dám bước vào trong.
Trên đường quay về viện gia thuộc, tâm trạng của Diệp Ninh rất nặng nề.
Cô đã sớm biết thủ đoạn của Mục Văn Hạo, chuyện cô lo lắng nhất vẫn đã xảy ra, không ngờ anh ta còn cho người đi theo dõi Cố Phong. Tuy rằng kế hoạch lần này của anh ta không thành công, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có lần thứ hai.
Cho nên cách tốt nhất chính là nhắc nhở Cố Phong, đừng để Mục Văn Hạo có bất cứ cơ hội nào mới được.
Nhưng mà cô phải nhắc nhở thế nào đây?
Cô cũng không thể nói thẳng là Mục Văn Hạo thích cô, muốn phá hư hôn nhân của bọn họ được đúng không.
Nếu nói như thế, chỉ sợ cô cũng sẽ không thể giữa được bí mật của mình nữa.
Lần này Diệp Ninh thật sự cảm thấy rất đau đầu.