Mục lục
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhanh chỗ nào chứ, anh ấy còn thấy chậm nữa đó.”

Lý Mạn Mạn ngượng ngùng nói, “anh ấy” đương nhiên là đang chỉ đối tượng kết hôn của cô ấy rồi.

Trịnh Thư Vân và Diệp Ninh nhìn dáng vẻ tràn ngập tình yêu này của Lý Mạn Mạn, biết ngay lần này cô ấy yêu thật rồi.

Thời gian tổ chức hôn lễ là thứ bảy tuần sau, còn hơn mười ngày, hai người đều lập tức đồng ý.

Hơn nữa Trịnh Thư Vân còn la lối muốn làm phụ dâu cho Lý Mạn Mạn.

Lý Mạn Mạn đương nhiên là cầu còn không được.

“Diệp Ninh, đến lúc đó nếu liên trưởng Cố có rảnh thì hai người cùng đi luôn nha,”

Mọi người đều biết Cố Phong đã về, tuy rằng mấy người bọn họ không quá quen thuộc với Cố Phong, nhưng Lý Mạn Mạn vẫn cứ mời.

Diệp Ninh không trực tiếp đồng ý, chỉ nói cô sẽ chuyển lời cho Cố Phong.

Dù sao thì cô cũng không thể quyết định thay Cố Phong được, hơn nữa cô cũng chưa biết ngày chắc ngày hôm đó Cố Phong có bận chuyện gì khác hay không.

Lúc này Cố Phong đang ngồi trong xe của Giả Hạo, chạy về nghĩa trang liệt sĩ bên ngoài thành.

“Thời gian trôi qua nhanh thật, nháy mắt đã lại một năm nữa trôi qua.”

Giả Hạo vừa lái xe vừa cảm thán, đồng thời sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc.

Cố Phong nhìn thẳng về phía trước, phụ họa: “Đúng vậy, lại một năm nữa trôi qua.”

Từ sau khi chiến hữu hi sinh đến bây giờ, mỗi năm bọn họ đều sẽ đến đây để tế bái, gương mặt và giọng nói của chiến hữu vẫn còn rõ ràng ở trước mắt bọn họ, nhưng đây đã là năm thứ ba rồi.

Chờ hai người đi đến trước mộ bia, lập tức nhìn thấy một cô gái đang đứng thẳng ở trước lăng mộ.

Cô gái kia cũng nhìn thấy bọn họ, một giây trước, gương mặt của cô ấy còn mang theo vẻ bi thương, nhưng giây tiếp theo đã lộ ra nụ cười vui sướng.

 

“Anh Giả, anh Cố, là hai anh à? Hai anh có khỏe không?”

Giả Hạo và Cố Phong liếc nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc, nhưng mà hai người lại nhanh chóng nhận ra cô gái trước mặt là ai.

Chu Giai Bội, em gái duy nhất của Chu Sơn.

Lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy Chu Giai Bội là vào ba năm trước, lúc bọn họ lại đây an táng Chu Sơn đã hi sinh.

Khi đó Chu Giai Bội vẫn còn là một cô gái mười lăm tuổi, tránh ở phía sau cha mẹ, khóc không thành tiếng.

Ba năm không chỉ làm cho cô ấy cao lên mà ngũ quan cũng thay đổi đi rất nhiều.

Nếu không phải cô ấy còn có nét giống với năm trước bốn năm phần, hiện tại bọn họ thật đúng là chưa chắc có thể nhận ra được.

“Em là Bội Bội hả?” Giả Hạo quan sát cô ấy từ trên xuống dưới.

Chu Giai Bội hưng phấn gật đầu: “Là em. Cuối cùng cũng gặp được hai anh, thật sự là quá tốt rồi.”

TBC

Không chỉ có cô ấy bất ngờ và vui vẻ, Giả Hạo và Cố Phong cũng cảm thấy như thế.

Nhà của Chu Sơn ở tỉnh khác, muốn đến đây một lần cũng không dễ dàng gì.

Hơn nữa hiện tại nơi này chỉ có một mình Chu Giai Bội, không nhìn thấy cha Chu và mẹ Chu đâu.

“Tụi anh gặp được em cũng rất vui, mấy năm không gặp, em cũng thành thiếu nữ rồi!” Ánh mắt của Giả Hạo khi nhìn về phía Chu Giai Bội tràn ngập hiền hòa và thân thiện như một người anh trai đích thực.

Chu Sơn đã hi sinh, Chu Giai Bội là đứa con duy nhất của nhà họ Chu, đối với bọn họ mà nói, cô ấy cũng là cô em gái thân thiết nhất của bọn họ.

Chu Giai Bội tự nhiên hào phóng mỉm cười, ba người trò chuyện đơn giản vài câu, Giả Hạo và Cố Phong mới bắt đầu tế bái Chu Sơn.

“Anh em, tụi tôi ở bên này đều tốt cả, cậu ở bên kia cũng phải tốt đó nha, chờ sau này chúng ta cùng nhau đoàn tụ.”

Giọng điệu Giả Hạo nhẹ nhàng, nhưng mà trong mắt lại không giấu được vẻ bi thương và nhớ nhung.

Từ đầu đến cuối Cố Phong đều không nói gì, nhưng mà trong lòng cũng đã thầm nói vô số lời nói.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK