Mục lục
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ký tên? Anh nghiêm túc đó hả?”

Buổi tối, Diệp Ninh nhìn cuốn vở mà Cố Phong đưa qua, dở khóc dở cười.

“Không phải tôi muốn, là một chiến sĩ trong doanh của tôi nhờ. Em trai của cậu ấy sắp đến biên cương tham gia quân ngũ, nói là rất thích cô, muốn xin chữ ký của cô.” Cố Phong kiên nhẫn giải thích.

Diệp Ninh đã hiểu, cười tươi như hoa.

“Thì ra là fans của tôi à.”

Cố Phong khó hiểu hỏi: “Miến(1) gì? Trong nhà không có miến.”

(1) 粉丝 có hai nghĩa, một là fans hâm mộ, hai là miến.

Diệp Ninh bật cười, cười ngửa tới ngửa lui.

Tuy rằng Cố Phong không hiểu có cái gì buồn cười, nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh thấy cô cười vui vẻ như thế.

Chờ Diệp Ninh cười đủ rồi, mới lấy bút máy đặt trên bàn sách, tiêu sái ký tên mình vào vở.

“Thằng nhóc kia tên là Trương Lâm.” Cố Phong nói.

“Được rồi.” Diệp Ninh lại viết thêm một câu chúc phúc ở bên dưới, sau đó viết tên Trương Lâm lên.

TBC

Sau khi viết xong, cô hài lòng ngắm nghía.

Cố Phong nhìn chữ viết rồng bay phượng múa trên vở, lại hơi ngẩn người.

“Vậy là được đúng không?” Diệp Ninh hỏi lại anh.

Cố Phong vươn ngón tay lướt qua mấy chữ viết kia, giống như tự nỉ non nói: “Chữ viết của cô không giống với trước kia.”

Không chỉ là không giống, rõ ràng là khác nhau như trời với đất.

Diệp Ninh chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, chữ viết nguệch ngoạc, rất xấu.

Nhưng mà hiện tại lại giống như đã thay đổi hoàn toàn.

Hơi thở Diệp Ninh hơi rối loạn, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.

Cô vui quá, hoàn toàn quên mất chuyện này.

 

Xem dáng vẻ hiện tại của Cố Phong thì rõ ràng là đã nhận ra khác thường rồi.

“Tôi cố ý luyện tập theo bảng chữ mẫu đó, xem ra hiện tại cũng đã thay đổi rất nhiều rồi.” Diệp Ninh cố gắng làm giọng điệu của mình trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Thì ra là thế.” Cố Phong cũng không nghi ngờ lời giải thích của cô, ngược lại còn cảm thấy trong một năm này, cô thật sự luôn cố gắng hoàn thiện bản thân.

Diệp Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức chuyển sang đề tài khác.

“Ngày mai là hôn lễ của Mạn Mạn, anh muốn mặc cái gì?”

Bình thường Cố Phong đều mặc quân trạng, hoặc là trang phục bình thường, lần này đi đến hôn lễ tư nhân, cô nhìn thấy trong ngăn tủ còn có một bộ tây trang bị anh để đó không dùng đến.

Cố Phong cũng không quá rối rắm về vấn đề này: “Vẫn cứ mặc quần áo bình thường là được.”

Anh cũng quen rồi.

“Được.” Diệp Ninh đồng ý, quân nhân mà, đương nhiên là mặc quân trang là đẹp nhất, nhưng mà cô thì khác, cô cần phải cẩn thận chuẩn bị mới được.

Quần áo không thể quá long trọng và hoa lệ, để tránh cướp mất nổi bật của cô dâu.

Đương nhiên cô cũng không thể ăn mặc quá tùy ý, có vẻ như cô không coi trọng cô ấy.

Ngày hôm sau, cô chọn một chiếc áo khoác vải nỉ màu xanh biếc, bên trong phối hợp với một cái áo lông cao cổ màu sáng, lại thêm quần đen dài, vừa trang trọng lại không quá cầu kỳ.

Cố Phong nhìn thấy Diệp Ninh đã thay quần áo xong, có chút không rời mắt được, mãi đến khi Diệp Ninh lên tiếng thúc giục.

“Tôi xong rồi, chúng ta xuất phát thôi.”

Lúc này Cố Phong mới hoàn hồn nói: “Được.”

Chú rể của Lý Mạn Mạn là cảnh vệ viên bên người của thủ trưởng quân khu.

Anh ấy cũng bằng tuổi với Lý Mạn Mạn, môi hồng răng trắng, dáng người cao lớn, vẻ bề ngoài vô cùng xuất chúng.

Khi Diệp Ninh nhìn thấy đối phương, cũng lập tức hiểu được vì sao Lý Mạn Mạn sẽ thích người này.

Lý Mạn Mạn là người thuộc hiệp hội vẻ bề ngoài điển hình, một người thanh niên đẹp trai lại không quá tục tằng như thế, chắc cả quân khu cũng không kiếm được mấy người.

Hôn lễ vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều người đến.

Trịnh Thư Vân làm phù dâu, bắt đầu từ ngày hôm qua cô ấy đã luôn đi sát theo bên người Lý Mạn Mạn.

Mọi người nhìn thấy Diệp Ninh và Cố Phong, tất cả đều nhiệt tình chào hỏi.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK