Đêm đó, sau khi Vương Hinh Tuyết và mấy người trong đoàn văn công rời khỏi Hồng Hải thì đã không còn tung tích gì nữa, cô còn tưởng là Vương Hinh Tuyết đang trốn ở chỗ nào để tránh đầu sóng ngọn gió.
Nhưng mà hiện tại cô mới biết phỏng đoán của cô sai đến mức nào.
Vương Hinh Tuyết tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, khả năng duy nhất cũng chỉ có thể là Mục Văn Hạo!
Dựa theo sự tàn nhẫn của Mục Văn Hạo, nếu anh ta muốn, anh ta có trên trăm cách để buộc người khác nổi điên.
Cho dù cô đã nói rất rõ ràng với Mục Văn Hạo rằng cô không muốn anh ta nhúng tay vào chuyện của Vương Hinh Tuyết.
Quả nhiên, Mục Văn Hạo vẫn cứ không nghe theo lời cô nói.
Cố Phong mở cửa phòng ra đi vào, đồng thời cũng ngắt ngang mạch suy nghĩ của Diệp Ninh.
Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh từ cửa sổ quay về trước bàn cơm.
Người mở lời trước là Cố Phong: “Cô nhìn thấy rồi hả?”
Diệp Ninh gật đầu: “Vương Hinh Tuyết điên rồi.”
Vẻ mặt của Cố Phong có hơi nặng nề, tuy rằng anh không có tình cảm gì khác với Vương Hinh Tuyết, nhưng cũng không muốn nhìn thấy một người đang yên đang đang lành lại biến thành dáng vẻ điên điên khùng khùng kia.
“Đúng vậy.”
Diệp Ninh hít một hơi thật sâu, bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng áp lực.
Một lúc sau, Diệp Ninh vờ như không có chuyện gì nói: “Ăn cơm đi, sắp nguội hết rồi.”
Cô không hề thương hại Vương Hinh Tuyết chút nào, thậm chí cảm thấy Vương Hinh Tuyết rơi vào kết cục này đều là vì chính cô ta tự gieo gió gặt bão mà thôi.
Mặt Cố Phong lạnh tanh ngồi xuống trước mặt cô.
Diệp Ninh có thể cảm nhận được tâm trạng của anh không được tốt lắm.
Đương nhiên là bởi vì chuyện của Vương Hinh Tuyết.
Anh bị chuyện của Vương Hinh Tuyết ảnh hưởng đến tâm trạng, chứng minh trong lòng anh ít nhiều gì cũng có để ý đến Vương Hinh Tuyết, đúng không?!
Diệp Ninh nhanh chóng đưa ra kết luận này, ánh mắt khi nhìn về phía Cố Phong cũng trở nên sâu hơn rất nhiều.
“Có phải anh cảm thấy Vương Hinh Tuyết đáng thương lắm không?”
Cố Phong đang gắp đồ ăn rõ ràng có hơi sửng sốt, không hiểu sao tự nhiên cô lại hỏi như thế?
Diệp Ninh tiếp tục hỏi: “Anh thấy Vương Hinh Tuyết biến thành như thế này, có phải rất khó chịu không?”
“Khó chịu?” Cố Phong cảm thấy hình như cái từ này được sử dụng không được ổn lắm, sau đó lại nghĩ đến “ông chủ Mục” mà Vương Hinh Tuyết nói đến.
“Tôi chỉ là cảm thấy Vương Hinh Tuyết biến thành như thế, có lẽ là đã phải chịu tổn thương gì đó.”
TBC
Hơi thở của Diệp Ninh hơi gián đoạn, bởi vì cô đứng trên lầu, tuy rằng lúc nãy cũng có thể nghe được tiếng la hét của Vương Hinh Tuyết, nhưng khi Vương Hinh Tuyết nói mấy lời kia với Cố Phong thì âm lượng lại không quá lớn, cho nên cô không nghe thấy được.
Hiện tại nghe Cố Phong nói như thế, rõ ràng là đang nghi ngờ gì đó, theo bản năng hơi căng thẳng.
Nhưng mà cô cũng biết nếu cứ nằng nặc phủ nhận thì chắc chắn sẽ chỉ làm Cố Phong càng thêm nghi ngờ mà thôi.
“Đương nhiên là phải chịu tổn thương rồi, nếu không sao tự nhiên lại nổi điên được. Đừng có nói là anh định ra mặt giúp đỡ Vương Hinh Tuyết đó nha?”
Nếu Cố Phong thật sự làm như thế, Diệp Ninh sẽ thật sự cảm thấy vô cùng nguy hiểm, và cạn lời.
“Tôi và Vương Hinh Tuyết không thân cũng chẳng quen, chuyện này đương nhiên là phải để người nhà của cô ta đi xử lý rồi.”
Câu trả lời của Cố Phong làm Diệp Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà Diệp Ninh lại không biết, chuyện mà Cố Phong để ý vốn không phải là Vương Hinh Tuyết.
“Ông chủ Mục mà chúng ta gặp được ngày hôm qua làm nghề gì thế?” Cuối cùng Cố Phong vẫn cứ mở miệng hỏi.
Diệp Ninh vừa mới thả lỏng tinh thần, bây giờ lại căng thẳng trở lại.
“Sao tự nhiên anh lại muốn hỏi đến chuyện của ông chủ Mục?”
Tuy rằng cô không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, nhưng mà lòng bàn tay vẫn cứ toát ra mồ hôi lạnh.
Cô cực kỳ không muốn Cố Phong và Mục Văn Hạo có bất cứ tiếp xúc hay dính dáng gì đến nhau.
Hơn nữa rõ ràng bọn họ đang nói đến Vương Hinh Tuyết, anh lại tự nhiên nhắc đến Mục Văn Hạo, chuyện này vốn dĩ cũng đã là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm rồi.