Diệp Ninh biết trong bộ đội có quy định bảo mật, nhưng mà trong chuyện Lưu Hạt Tử, cô cũng coi như là đương sự, vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
Dù sao cũng có dính líu đến tính mạng, nếu cần có người phải gánh vác trách nhiệm thì cô chắc chắn sẽ không chút từ chối, tuyệt đối không thể bởi vì sai lầm của cô mà liên lụy đến Cố Phong.
“Không sao hết, Lưu Hạt Tử c.h.ế.t chưa hết tội, tôi cũng đã báo cáo chuyện này cho tổ chức rồi.”
Cố Phong đưa ra câu trả lời mà Diệp Ninh muốn, anh cũng chỉ có thể nói nhiêu đây thôi.
Diệp Ninh có thể nhận ra Cố Phong cũng không phải đang an ủi cô, cô giống như trút được gánh nặng: “Chuyện ở kinh thành đều là do tôi xử lý không tốt, liên lụy đến anh.”
Thái độ của cô vô cùng nghiêm túc xin lỗi và tự kiểm điểm.
Tuy rằng người gọi ra tên Cố Phong là Trịnh Thư Vân, cô ở lại kinh thành cũng là vì muốn mua thuốc cho Cố Kiến Quốc, nhưng cô hoàn toàn không có ý định nói chuyện này cho Cố Phong biết.
Đây là lần đầu tiên Cố Phong biết thì ra cô cũng sẽ có lúc xin lỗi thành khẩn như thế.
“Không trách cô, cô đã làm rất tốt rồi.”
Cô là người thường, đối mặt với tình huống đột phát như thế, lại có thể nhanh chóng ý thức được anh cần phải che giấu thân phận cũng đã rất giỏi rồi.
Diệp Ninh nhìn chằm chằm vào hai mắt Cố Phong: “Có phải anh đang cố ý an ủi tôi không đó?”
Hai mắt cô sáng lấp lánh, giống như mang theo ánh sáng, Cố Phong đột nhiên có cảm giác tim đập hẫng đi một nhịp.
Từ trước đến nay anh đều chưa bao giờ nghĩ đến, một ngày nào đó khi Diệp Ninh giảm cân thành công, gầy xuống sẽ có dáng vẻ như thế này.
Nói thật thì ngày hôm đó ở kinh thành, lúc nhìn thấy Diệp Ninh, có trong nháy mắt nào đó anh cũng không dám tin, thậm chí suýt chút nữa còn mất khống chế sớm hơn Diệp Ninh.
Lưu Hạt Tử chỉ nhìn thấy Diệp Ninh là đã theo đuổi không bỏ, không tiếc bán đứng anh em, thậm chí là vì thế mà mất mạng.
Trái tim của Cố Phong cũng không phải làm từ đá, đương nhiên là cũng có một chút cảm giác, chẳng qua anh che giấu rất tốt mà thôi.
“Không phải.”
Trên gương mặt màu đồng cổ lộ ra vẻ ửng hồng không được tự nhiên cho lắm.
Diệp Ninh nghe anh nói một cách chắc chắn như thế, thật sự đã được an ủi.
Mọi chuyện đều đã qua, anh đã bình an quay về. Hơn nữa cô vừa từ kinh thành về đã lập tức gửi mớ dược liệu kia cho nhà họ Cố, Ngô Tú Nga cố ý viết thư nói cho cô, mỗi ngày Cố Kiến Quốc đều dựa theo phương thuốc để bồi bổ, cơ thể cũng đã dần tốt hơn rồi.
Tất cả mọi chuyện đều đã viên mãn, đây là kết quả tốt nhất.
“Tôi mời anh đi ra ngoài ăn cơm, hoan nghênh anh về nhà.”
Cố Phong nhanh chóng đè ép chút cảm xúc khác thường trong lòng xuống, nếu có đã có hứng thú như thế, anh đương nhiên sẽ không từ chối.
“Được thôi.”
Hơn mười phút sau, hai vợ chồng từ trong nhà đi ra.
Hiện tại là lúc nấu cơm chiều, lầu trên lầu dưới đều vô cùng náo nhiệt, mọi người nhìn thấy Cố Phong đã về, tất cả đều quan tâm xúm lại hỏi thăm liên tục.
Cố Phong vô cùng có kiên nhẫn trả lời mỗi một câu hỏi.
Diệp Ninh thì đứng ở bên cạnh anh, chỉ cười mà không nói gì.
Lúc này hai người vô cùng xứng đôi, giống như kim đồng ngọc nữ.
Người trong viện gia thuộc đều khá nhiệt tình, hơn nữa trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, trước khi Cố Phong đi ra ngoài đã sắp thăng chức, hiện tại lại bình an quay về, chuyện này coi như là đã chắc chắn như đinh đóng cột.
Cố Phong còn trẻ như thế, sau này tương lai sẽ vô cùng xán lạn.
TBC
Chờ đến khi bọn họ ra khỏi đại viện thì cũng đã hơn mười phút trôi qua, Diệp Ninh kéo chặt áo khoác lông cừu trên người mình, bọc bản thân lại thật kín, chỉ lộ ra đôi mắt.
Hai người cũng không tìm xe, chậm rãi đi bộ về phía đường phố phồn hoa.
Không biết có phải vì hai người đã từng cùng nhau trải qua chuyện sống c.h.ế.t hay không, hiện tại Diệp Ninh cảm thấy giữa cô và Cố Phong đã thân thiết hơn rất nhiều. Cho dù không ai nói gì thì cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.