Mục lục
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết bao lâu sau, cuối cùng cũng cảm giác được chút mát lạnh, mới đi ra khỏi thùng nước.

Cô tìm một cái thảm dày quấn chặt mình lại, để tránh bị cảm lạnh.

TBC

Đầu óc mơ mơ màng màng cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều, ngọn lửa hừng hực trong cơ thể cũng đã bị dập tắt không còn nữa.

Cô nhìn thoáng qua thời gian, không ngờ đã lăn lộn đến hai giờ đêm.

Trong phòng ngoài phòng đều im ắng, không có chút tiếng vang nào, trên bàn còn bày nồi canh gà đã nguội lạnh kia.

“Đây là có chuyện gì thế này?”

Diệp Ninh tự lẩm bẩm một mình, cô thật sự quá hối hận không nên bỏ túi dược liệu kia vào trong ngăn tủ, nếu lúc đó cô quăng đi luôn thì tốt rồi.

Cố Phong nói anh quay về ký túc xá của doanh bộ, cũng không biết bây giờ thế nào rồi nữa?

Cô mỏi mệt nằm trên giường, vốn tưởng rằng cô sẽ nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhưng mà chỉ cần nhắm mắt lại là lại xuất hiện hình ảnh cô và Cố Phong thân thiết với nhau.

Mặt của cô lại bắt đầu nóng lên.

Nhưng mà lần này lại không phải vì tác động từ bên ngoài mà hoàn toàn là bị tâm lý ảnh hưởng.

Cuối cùng suy nghĩ của cô hơi khựng lại, tập trung nhớ lại câu nói mà Cố Phong nói với cô trước khi hai người bọn họ hôn nhau.

Lúc đó Cố Phong liên tục lặp lại hai lần, tuyệt đối không phải chỉ là ý ngoài lời, chẳng lẽ thật sự đúng như những gì cô nghĩ, Cố Phong thích cô sao?

Cố Phong thích cô?

Suy nghĩ này cũng không làm cô cảm thấy vui sướng gì cả, ngược lại có cảm giác áp lực không nói nên lời.

Bởi vì cô biết rất rõ trước kia khi cô nặng hơn hai trăm cân, Cố Phong chắc chắn sẽ không thích cô.

Hiện tại cô gầy xuống, trở thành người đẹp.

Nếu Cố Phong thật sự thích nàng, cũng chỉ đơn giản là thích cái túi da xinh đẹp mà thôi.

Mà đây cũng không phải là tình yêu mà cô muốn.

Cho nên mặc kệ Cố Phong thật sự thích cô hay là do cô đoán sai rồi thì cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.

 

Hôm sau, sáng sớm.

Diệp Ninh vác đôi mắt với quầng thâm đen thùi đi ra khỏi nhà.

Trong phòng bếp dưới lầu bắt đầu tỏa ra mùi thức ăn.

Lý Kim Phượng vừa mới nhìn thấy bóng dáng của Diệp Ninh, lập tức từ trong phòng bếp chạy ra.

Nhìn thấy quầng thâm mắt rõ ràng của Diệp Ninh thì cũng hoảng sợ.

“Diệp Ninh, cô bị làm sao thế? Không ngủ ngon à?”

Diệp Ninh còn chưa trả lời đã ngáp trước: “Ừ, ngủ không được.”

Cũng không biết là bởi vì tác dụng chậm của dược liệu quá lớn hay là bởi vì cô suy nghĩ miên man, dù sao thì suốt một buổi tối cô đều không ngủ ngon.

Lý Kim Phượng nghĩ đến chiều tối hôm qua Cố Phong cố ý nấu canh gà, sau khi nghe Diệp Ninh nói ngủ không được thì lập tức hiểu lầm ngay.

“Dù sao thì vẫn quá trẻ tuổi, rất biết cách lăn lộn.”

Cô ta vừa nói vừa bịt miệng cười.

Diệp Ninh hoàn toàn không rõ cô ta đang nói cái gì, cười cái gì.

“Đúng rồi, canh gà ngày hôm qua doanh trưởng Cố hầm ăn có ngon không? Ngay từ đầu anh ta bỏ cẩu kỷ dược liệu này nọ vào hầm mà còn không nỡ, tôi bảo anh ấy bỏ nhiều vào đó.” Lý Kim Phượng giống như tranh công noi.

Khóe miệng Diệp Ninh liên tục run rẩy, nhìn gương mặt cười tươi rói của Lý Kim Phượng, suýt chút nữa đã muốn đổ hết mớ canh gà còn lại vào miệng cô ta.

“Chị dâu, em cảm ơn chị nhiều lắm.”

Câu cảm ơn này cô rõ ràng là nghiến răng nghiến lời nói.

Lý Kim Phượng lại không hề ý thức được vẻ mặt Diệp Ninh hơi khác thường, cười lộ ra hàm răng trắng sáng.

“Cái này thì có cái gì mà phải cảm ơn chứ, sau này hai vợ chồng cô có cái gì không hiểu, không biết thì cứ đến hỏi chị dâu đây. Chị dâu bảo đảm sẽ sắp xếp rõ ràng cho hai người!”

Diệp Ninh đỡ trán cười khổ, tìm cô ta?

Trừ phi bọn họ thật sự chán sống rồi.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK