“Cô cũng biết thực lực của Tôn Manh Manh mà, cô ấy đảm nhiệm người hát chính thì còn được, nhưng nếu hát đơn ca thì rõ ràng là không làm được.” Từ Minh Vũ ăn ngay nói thật.
Cũng chính là vì như thế cho nên Lý Kiến Hoa mới chấp nhất muốn có Ngô Hàm Nhu đến vậy.
“Thật ra tình huống tốt nhất chính là Ngô Hàm Nhu đồng ý lên sân khấu, cô ấy không chỉ biết hát mà còn biết hát ca khúc nước ngoài nữa.”
Lúc phỏng vấn Ngô Hàm Nhu đã biểu diễn một ca khúc nước ngoài, vô cùng hay và hào phóng, dùng để phụ trách biểu diễn trên sân khấu thì chắc chắn sẽ vô cùng hoàn mỹ.
“Được, tôi biết rồi.” Diệp Ninh biết bây giờ một là Ngô Hàm Nhu, hai là cô đi biểu diễn.
Từ Minh Vũ trịnh trọng nói: “Phiền cô rồi.”
Anh ta rất hiểu tính cách của Diệp Ninh, tuy rằng bình thường trông cô rất lạnh nhạt, nhưng lại rất có cảm giác vinh dự tập thế, tuyệt đối sẽ không nhìn đoàn văn công gặp phải nguy hiểm, cho nên tại sự việc này, cô sẽ không bao giờ từ chối.
Diệp Ninh lại quay về phòng luyện tập lần nữa, cô đảo mắt nhìn về phía Ngô Hàm Nhu đang ăn không ngồi rồi ở một góc.
TBC
Tuy rằng Từ Minh Vũ đã giao cho Ngô Hàm Nhu học kèn harmonica, nhưng mà mọi người trong đội nhạc khí đều ghé cô, cho dù biết thổi thì cũng không có ai chủ động đi dạy cô ta.
Hơn nữa Ngô Hàm Nhu cũng không có vẻ như là muốn học, hiện tại nhiệm vụ luyện tập trong đội dần nhiều lên, đương nhiên sẽ càng không có ai đi để ý đến cô ta.
Ngay lúc Diệp Ninh nhìn về phía Ngô Hàm Nhu, ánh mắt của Ngô Hàm Nhu cũng lập tức nhìn về phía này, hơn nữa còn mỉm cười với Diệp Ninh nữa.
Tuy rằng Ngô Hàm Nhu đang cười, nhưng Diệp Ninh nhìn thấy trong mắt cô ta chỉ có vẻ lạnh nhạt.
Cô gái này đúng là khó chơi thật đó.
Tập luyện xong đến giờ nghỉ ngơi, Diệp Ninh đi đến trước mặt Ngô Hàm Nhu.
“Chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau một chút không?”
“Được chứ.” Ngô Hàm Nhu đồng ý vô cùng dứt khoát.
Hai người lần lượt đi ra ngoài.
Các thành viên trong đội nhạc khí nhìn thấy cảnh này lại bắt đầu bàn tán xông xao, cực kỳ tò mò về mối quan hệ giữa Diệp Ninh và Ngô Hàm Nhu.
Trịnh Thư Vân là người biết được chân tướng, vô cùng khẳng định nói cho mọi người, hai người bọn họ chẳng có quan hệ gì hết.
Diệp Ninh dẫn theo Ngô Hàm Nhu đi thẳng đến quảng trường bên ngoài đoàn văn công, ánh mặt trời buổi trưa có chút ấm áp, nơi này ngoại trừ hai người bọn họ ra thì không còn người nào, rất phù hợp để nói chuyện phiếm.
“Cô có thể tạm thời đến đội ca hát, hoàn thành buổi biểu diễn cho đoàn quan sát nước ngoài lần này hay không?”
Diệp Ninh không hề vòng vo ậm ừ, vừa mở miệng đã vào thẳng chủ đề.
Hình như Ngô Hàm Nhu cũng không hề cảm thấy bất ngờ: “Cô có đi không?”
Diệp Ninh thành thật nói: “Tôi còn có nhiệm vụ biểu diễn ở đội nhạc khí, chỉ sợ là không thể đi được.”
Ngô Hàm Nhu lập tức trả lời ngay: “Vậy tôi cũng không đi.”
Ánh mắt của Diệp Ninh khi nhìn về phía cô ta trở nên sâu hơn, hoàn toàn không muốn tiếp tục chơi trò chơi này với cô ta nữa.
“Hiện tại nơi này chỉ có hai người chúng ta, cô có thể trực tiếp nói cho tôi biết rốt cuộc vì sao cô lại muốn tiếp cận tôi không?”
Hơn nữa lại còn dùng lý do buồn cười như thế.
“Tôi sùng bái cô, thích cô, muốn làm bạn với cô.” Lời Ngô Hàm Nhu nói ra có vẻ rất cảm động, nếu không phải giọng điệu xa cách đến mức làm người ta khó chịu thì nói không chừng Diệp Ninh sẽ tin thật đó.
“Chính cô có tin mấy lời mà cô nói không?” Diệp Ninh không chút khách sáo hỏi lại.
Ngô Hàm Nhu chỉ bình tĩnh nhìn cô: “Không tin. Nhưng mà tôi lại đang nói thật.”
Diệp Ninh thật sự bó tay hết cách với cô ta, nếu nói không thông, vậy không bằng đổi một cách khác vậy.
“Vậy nếu tôi hi vọng cô có thể đến đội ca hát thì sao? Cô có đồng ý không?”