Mục lục
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Ninh không ngờ mọi chuyện sẽ là như thế này, cho nên Giang Húc Đông cũng không phải bị tàn tật bẩm sinh.

Trịnh Thư Vân tiếp tục nói: “Từ sau khi anh ấy bị thương thì lập tức rút lui khỏi vị trí của mình, hơn nữa còn từ chối toàn bộ sự sắp xếp và chăm sóc của tổ chức. Lúc đó cha của tôi từng nhắc đến rất nhiều lần, rất tiếc nuối thay cho anh ấy.”

Diệp Ninh cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Tuy rằng cô và Giang Húc Đông chỉ tiếp xúc vài lần ít ỏi có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được Giang Húc Đông là một người cực kỳ kiêu ngạo.

Người như thế đương nhiên sẽ không tiếp nhận sự thương hại của tổ chức.

“Tính cách của anh ấy càng ngày càng trở nên quái gở, đến sau này, anh ấy thậm chí không còn một người bạn nào nữa.” Trịnh Thư Vân nói đến đây, cũng tràn ngập đồng tình với Giang Húc Đông.

TBC

Giang Húc Đông là một đứa con cưng của ông trời, nếu không bị thương, không biết tương lai của anh ấy sẽ tốt đẹp đến mức nào.

Cho nên khi cô ấy nhìn thấy Diệp Ninh trở thành bạn với Giang Húc Đông, mới sẽ giật mình đến thế.

Đầu tiên, Diệp Ninh cũng không phải là loại người ai cũng có thể làm bạn.

Tiếp theo, tại sao Giang Húc Đông lại mở rộng cửa lòng với Diệp Ninh chứ?

Tâm trạng của Diệp Ninh vô cùng phức tạp, đột nhiên có chút hiểu được vì sao lúc trước Giang Húc Đông lại lẩn quẩn trong lòng muốn kết thúc tính mạng của mình.

“Những gì tôi biết tôi đều nói cho cô nghe hết rồi, tôi cũng không phản đối cô làm bạn với anh ấy, những việc này cô biết là được rồi.” Trịnh Thư Vân cảm thấy thân phận của Giang Húc Đông rất nhạy cảm, nếu muốn kết bạn thì cũng phải để ý một chút.

Diệp Ninh gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Lúc này Cố Phong cũng đã đi về phía mấy người bọn họ.

Diệp Ninh nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.

“Anh ấy muốn đi về.” Không đợi Diệp Ninh hỏi, Cố Phong đã chủ động nói.

Diệp Ninh lại nhìn về phía Giang Húc Đông, Giang Húc Đông đang giơ tay chào tạm biệt cô, cô cũng phất tay đáp lại.

Sau đó Giang Húc Đông tự di chuyển bánh xe lăn, rời khỏi đại sảnh nhộn nhịp.

Diệp Ninh nhìn bóng dáng anh ấy đi xa, sau khi hiểu rõ được quá khứ của người đàn ông này, cô lại càng hi vọng anh ấy có thể tỉnh lại.

 

Mãi đến khi Giang Húc Đông hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cô mới thu hồi ánh mắt lại.

Mà Cố Phong thì lại quan sát được rõ ràng từ đầu đến cuối.

Trịnh Thư Vân nhận ra Cố Phong đang nhìn Diệp Ninh, lập tức biết điều nhường không gian lại cho hai người bọn họ: “Diệp Ninh, tôi đi qua chỗ Mạn Mạn nha.”

Nói xong, cô dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi hai người.

“Anh và anh Giang nói cái gì thế?” Thật ra Diệp Ninh cũng khá tò mò, không biết khi hai người như bọn họ ở cùng nhau, có phải đều chỉ nói về đề tài quân sự hay không?

Ánh mắt của Cố Phong có hơi sâu nói: “Không nói gì hết, anh ấy nói cô rất tốt.”

Diệp Ninh hơi sửng sốt, rõ ràng là không ngờ bọn họ sẽ nhắc đến cô.

“Anh Giang cũng rất tốt.”

Cố Phong nhìn thấy cô hoàn hồn rồi lập tức mỉm cười, trong lòng đột nhiên chua lòm.

“Vậy thì tôi tốt, hay là anh ấy tốt?”

Đầu óc của anh đột nhiên bị ngu, hỏi ra vấn đề này.

Diệp Ninh nhìn chằm chằm vào anh, cảm thấy có chút khó hiểu.

Cố Phong biết thời cơ không đúng, vấn đề cũng không thích hợp, nhưng mà anh vẫn cứ muốn biết.

“Nếu so giữa tôi và anh ấy, cô cảm thấy ai sẽ tốt hơn?”

Anh lại lặp lại lần nữa, cũng làm Diệp Ninh ý thức được anh không phải đang nói đùa.

“Cái này sao mà so được?”

“Cô muốn so kiểu gì thì so kiểu đó.” Không ngờ Cố Phong lại vẫn cứ kiên quyết muốn biết.

Diệp Ninh không ngờ anh sẽ nghiêm túc như thế, chỉ có thể tùy tiện nói: “Anh tốt hơn.”

Dù sao mỗi ngày bọn họ đều phải gặp nhau, đương nhiên phải chọn một câu trả lời làm anh hài lòng rồi.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK