Từ Minh Vũ lập tức xụ mặt xuống, cũng vô cùng kích động nói: “Đừng có mơ! Không có cửa đâu! Diệp Ninh là thành viên trong đội nhạc khí của tôi, không đi đâu hết! Anh đừng có nghĩ đến chuyện này nữa!”
Điên rồi à?
Cho dù có mất đi một trăm Ngô Hàm Nhu thì anh ta cũng sẽ không để Diệp Ninh rời khỏi đội nhạc khí.
Lý Kiến Hoa lại cố gắng thuyết phục: “Cho dù là Diệp Ninh hay là Ngô Hàm Nhu thì bọn họ đều là thành viên của đoàn. Cho dù ở cương vị nào thì chỉ cần có thể làm cống hiến tỏa sáng cho đoàn văn công là được rồi. Với lại Diệp Ninh cũng không có ký khế ước bán thân với anh, sao không thể đến đội ca hát của tôi được chứ.”
Từ Minh Vũ nổi giận đỏ mặt tía tai, đang yên đang lành tự nhiên bị “trộm”?
TBC
“Diệp Ninh là thành viên của đội nhạc khí, c.h.ế.t cũng là ma của đội nhạc khí!”
“Anh bớt nói khùng nói điên đi, anh hỏi ý kiến của Diệp Ninh chưa hả?”
Những lời này của Lý Kiến Hoa suýt chút nữa làm Từ Minh Vũ giận đến muốn hộc máu, hai người sắp sửa cãi nhau đến nơi rồi.
Cơ bắp khóe miệng Diệp Ninh co giật kịch liệt, thật sự không nỡ đi quan sát hành vi ấu trĩ của hai người này.
“Hai người đừng cãi nhau nữa.” Cuối cùng Lâm Thanh lên tiếng mới làm cho hai người yên lặng lại: “Chuyện của Ngô Hàm Nhu chờ chuyện nơi này xong lại bàn bạc tiếp, tiếp tục phỏng vấn.”
Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa đều bực bội ngậm miệng lại, hai người bọn họ vốn đang ngồi kế bên nhau, bây giờ một người vặn mặt sang trái, một người quay đầu qua phải, không ai thèm nhìn ai cái nào.
Mấy người phỏng vấn tiếp theo đó cũng có vài người có điều kiện khá tốt, mấy người Lâm Thanh đều ghi chép lại.
Nhưng mà trước đó có Ngô Hàm Nhu vô cùng tỏa sáng xuất hiện, cho dù là những người khá tốt kia cũng trở nên có chút bình thường.
Chờ đến khi Chu Giai Bội đi vào, Diệp Ninh cố ý nhìn thoáng qua hồ sơ trong tay, sau đó bắt đầu quan sát cô ấy.
Cô gái này có gương mặt cũng khá xinh đẹp, khí chất cũng ổn, trẻ trung hoạt bát.
Lúc tự giới thiệu cô ấy trông cũng có vẻ quá căng thẳng, tổng thể mang đến cho người ta cảm giác khá thoải mái.
Đầu tiên cô ấy hát một bài ca vùng núi, có thể nghe ra được cô ấy hoàn toàn không trải qua bất cứ trường lớp đào tạo chính quy nào cả, chỉ được cái giọng hát rất sạch sẽ, trong trẻo.
Diệp Ninh nghĩ đến sự quan tâm mà Cố Phong giành cho Chu Giai Bội, chỉ sợ lần này anh phải thất vọng rồi.
“Được rồi, cô quay về chờ thông báo đi.” Phần phỏng vấn của Chu Giai Bội nhanh chóng kết thúc.
Cô ấy nhìn phản ứng của mấy người Lâm Thanh, hình như cũng nhận ra cô ấy ca hát cũng không thể thu hút được sự chú ý của bọn họ.
“Xin chờ đã, tôi còn có một tài nghệ khác.”
Hành vi của cô ấy nằm ngoài dự đoán mọi người.
Lâm Thanh nhìn thoáng qua đồng hồ, vẫn quyết định lại cho cô ấy thêm một cơ hội nữa.
“Cô bắt đầu đi.”
Thậm chí chị ấy cũng không hỏi tài nghệ của cô ấy là gì.
Diệp Ninh cho rằng ngoại trừ ca hát ra, Chu Giai Bội có có tài nghệ khác như nhảy múa gì đó, nhưng mà không ngờ giây tiếp theo, trong miệng Chu Giai Bội lại phát ra tiếng chim hót.
Trong trẻo êm tai, giống tiếng kêu của chim thật đến chín mươi phần trăm.
Không chỉ có hai mắt Diệp Ninh sáng ngời mà những người khác cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Sau tiếng chim hót thì lại là tiếng gà gáy, sau đó là tiếng chó sủa, tiếng gió thổi, toàn bộ đều được Chu Giai Bội bắt chước, giống y như thật.
Trương Quốc Trụ vẫn luôn ngồi ở bên cạnh dần dần trở nên hưng phấn, rõ ràng là cũng rất thích khẩu kỹ của Chu Giai Bội.
Diệp Ninh vẫn luôn để ý đến phản ứng của mọi người, khóe miệng cong lên nở một nụ cười thả lỏng.
Cô gái này đúng là đã mang đến một bất ngờ.
Chắc là sẽ được tuyển thôi.