Từ Minh Vũ bảo Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân cùng nhau đưa Lý Mạn Mạn đến bệnh viện.
Lúc bọn họ chạy đến, Vương Hải Quân còn ở trong phòng phẫu thuật, mà bên ngoài phòng giải phẫu chỉ có một mình người nhà là Lý Mạn Mạn.
Hộ sĩ xác định thân phận của Lý Mạn Mạn, lập tức lấy giấy đồng ý giải phẫu ra để cô ấy ký tên.
Lý Mạn Mạn nhìn một đống nguy hiểm có thể phát sinh trong quá trình giải phẫu được liệt kê trên giấy, đầu óc choáng váng, cuối cùng vẫn là phải nhờ Trịnh Thư Vân giúp đỡ mới có thể ký tên mình lên.
Bên ngoài phòng phẫu thuật trống rỗng chỉ có tiếng khóc đầy khó chịu của Lý Mạn Mạn.
Trịnh Thư Vân ôm lấy Lý Mạn Mạn, cho cô ấy chỗ dựa và sự an ủi.
Diệp Ninh thì lại đứng ở một bên, gương mặt căng thẳng chưa từng thả lỏng.
Tiếng khóc và nước mắt của Lý Mạn Mạn rơi vào trong lỗ tai của cô, làm cô cảm nhận được một loại cảm giác áp lực và khó thở.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc.
Vương Hải Quân vẫn còn đang hôn mê được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Hải Quân, anh nhìn em đi, em là Mạn Mạn nè...” Lý Mạn Mạn khóc không thành tiếng.
Vẫn là Diệp Ninh chủ động đứng ra hỏi thăm bác sĩ.
“Cuộc phẫu thuật rất thành công, mảnh đạn chỉ trúng vai phải của cậu ta, hiện tại đã được lấy ra rồi, chờ thuốc tê hết hiệu lực là cậu ta sẽ tỉnh lại.”
Những lời này của bác sĩ làm Diệp Ninh như trút được gánh nặng, đồng thời nhìn về phía Lý Mạn Mạn.
Lý Mạn Mạn cũng nghe được, nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn, nhưng mà lần này thì lại là mừng đến phát khóc.
“Bác sĩ, thật sự không có việc gì sao, ông không gạt tôi đúng không? Thật sự không gạt tôi đúng không?”
Cô ấy lại xác định lại lần nữa.
Bác sĩ cũng trả lời lại lần nữa là sẽ không có việc gì.
Chờ Vương Hải Quân về phòng bên rồi, cảm xúc của Lý Mạn Mạn mới chậm rãi ổn định lại.
Lý Mạn Mạn ngồi ở mép giường, vẫn luôn nắm lấy tay Vương Hải Quân không chịu buông ra.
Diệp Ninh từ trong phòng bệnh đi ra ngoài hít thở không khí một chút.
Không bao lâu sau, Trịnh Thư Vân cũng đi ra.
“Làm cô sợ rồi đúng không?” Trịnh Thư Vân cũng nhận ra sắc mặt của Diệp Ninh không được đẹp cho lắm.
Cố Phong cũng là quân nhân, Diệp Ninh bị dọa đến cũng là bình thường thôi.
Diệp Ninh không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Trước kia Cố Phong cũng từng bị thương, nhưng thật ra lúc đó cô cũng không để ý cho lắm.
Nhưng mà hiện tại nhìn thấy Lý Mạn Mạn như thế này, cô thật sự cảm thấy rất đau lòng và ngạt thở.
Cô thật sự cảm nhận được những khó khăn của quân tẩu.
“Mạn Mạn có bị làm sao không?”
Diệp Ninh cưỡng ép bản thân dời lực chú ý sang nơi khác.
Trịnh Thư Vân gật đầu nói: “Không khóc nữa rồi, chỉ đang chờ Vương Hải Quân tỉnh lại.”
Người nhà của Vương Hải Quân đều ở tỉnh ngoài, sau khi bọn họ kết hôn xong thì người nhà đã đi về, cho nên hiện tại nơi này chỉ có Lý Mạn Mạn, Lý Mạn Mạn muốn tìm một người để thương lượng cũng không có.
“Anh ấy bị thương không nặng, sẽ khôi phục lại nhanh thôi.” Trịnh Thư Vân cố ý nói như thế.
Diệp Ninh nhìn thấy cô ấy bình tĩnh lại quen thuộc như thế, rõ ràng là đã trải qua rất nhiều tình huống tương tự, cuối cùng cũng hiểu được vì sao cô ấy lại kiên quyết không muốn gả cho quân nhân như thế.
Muốn làm quân tẩu, thật sự cần phải có được một trái tim mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.
Chiều tối, Diệp Ninh vừa về đến nhà đã nhận được cuộc điện thoại do Cố Phong gọi về nhà.
Trong giọng nói của Cố Phong mang theo vẻ mỏi mệt cực kỳ rõ ràng: “Nhiệm vụ diễn tập đã hoàn thành rồi, bên anh còn có một vài việc cần phải xử lý, chắc là ngày mai hoặc ngày kia là có thể quay về.”
“Ừ, được rồi.” Hiện tại tâm thái của Diệp Ninh đã xuất hiện thay đổi nghiêng trời lệch đất.