Diệp Ninh xụ mặt xuống, nhưng vẫn miễn cưỡng giữ bình tĩnh: “Tôi có thể bảo đảm với anh, tôi tuyệt đối không hề làm chuyện gì không nên làm cả.”
Dù sao thì chuyện cô che giấu tung tích ở Hồng Hải ca hát cũng là cô đuối lý, cho nên hiện tai cô cũng coi như cho Cố Phong một lời hứa hẹn.
“Không lẽ việc nói thật cho tôi biết lại khó khăn đến thế sao?” Ánh mắt sâu thẳm của Cố Phong giống như muốn nhìn thấu cô.
Diệp Ninh thấy anh lại vẫn còn liên tục dây dưa, chất vấn, thật sự giống như một người hoàn toàn khác với lúc bình thường.
“Cố Phong, anh đang muốn cãi nhau với tôi đúng không?”
Cô đã nói đến mức này rồi, nếu anh vẫn không chịu thôi, vậy cuối cùng hai người bọn họ cũng chỉ có thể kết thúc vấn đề này bằng một cuộc cãi nhau mà thôi.
Cố Phong chỉ cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, muốn cãi nhau, muốn phát tiết, lý trí hay tự chủ gì đó anh đều không cần nữa.
Bực bội, bất an, rất muốn chui vào đầu Diệp Ninh xem thử, xem xem rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì, rốt cuộc là đã làm quen, tiếp xúc với người nào.
Nhưng mấy chuyện này anh cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Nhìn Diệp Ninh xụ mặt, anh biết rõ lần này là anh đã đi quá giới hạn, nếu lại tiếp tục nữa, chỉ sợ sẽ thật sự cãi nhau.
“Thôi, đi về nhà đi.”
Cuối cùng người thỏa hiệp cũng chỉ có thể là anh.
Tuy rằng hai người không cãi nhau, nhưng mà Diệp Ninh đi theo phái sau anh lại cảm nhận được bầu không khí áp lực đến mức ngạt thở giữa hai người, thật sự là còn làm người ta khó chịu hơn cả việc cãi nhau một trận nữa, cô thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc tối hôm nay anh bị làm sao thế?
Trước kia cô cũng thường xuyên về nhà trễ, nhưng đó giờ anh chưa bao giờ sẽ như thế.
Cô còn tưởng là chỉ có phụ nữ mới có tính cách thất thường, không ngờ khi đàn ông bắt đầu sáng nắng chiều mưa thì cũng sẽ đáng sợ như thế.
Rõ ràng là cô còn muốn hỏi anh tối hôm qua anh về doanh bộ rồi đã dùng cách gì để chịu đựng, nhưng mà hiện tại cũng không cần thiết đi hỏi nữa.
Một đêm không ai nói chuyện.
Sáng hôm sau, Diệp Ninh ở trong phòng luyện tập liên tục ngẩn người đàn sai giai điệu, cho nên tất cả mọi người trong đội đều nhận ra sự khác thường của cô.
“Được rồi, mọi người nghỉ ngơi trước đi. Mười phút sau lại tiếp tục.”
Từ Minh Vũ chủ động kêu dừng, sau đó cố ý nhìn thoáng qua chỗ Diệp Ninh.
Diệp Ninh cũng biết là vì trạng thái của cô không tốt nên đã ảnh hưởng đến mọi người, chỉ có thể hít thở sâu cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng.
“Diệp Ninh, hôm nay cô bị làm sao thế? Sao cứ luôn ngẩn người vậy?”
Trịnh Thư Vân đi đến bên cạnh cô, quan tâm dò hỏi.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy cô có trạng thái không tốt.
TBC
“Không có gì.”
“Rõ ràng trên mặt cô viết có chuyện mà, có phải cô cãi nhau với doanh trưởng Cố không?”
Trịnh Thư Vân lập tức đoán trúng, làm Diệp Ninh dở khóc dở cười.
“Gì, hai người cãi nhau thật à? Rốt cuộc là làm sao thế?”
Trịnh Thư Vân thật sự quan tâm cô, nhưng cũng rất tò mò nhiều chuyện.
Diệp Ninh chỉ có thể nói: “Không có cãi nhau, chỉ là có chút tranh cãi mà thôi.”
“Vì sao lại tranh cãi thế/ Tôi còn tưởng rằng lần này doanh trưởng Cố làm nhiệm vụ xong quay về, tình cảm của hai người sẽ càng ngày càng tốt hơn nữa đó.” Trịnh Thư Vân nói một cách đương nhiên.
Diệp Ninh cười “ha hả” hai tiếng: “Chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể coi như là cùng nhau chung sống cho qua ngày, tình cảm cách mạng mà thôi.”
Tình cảm giữa cô và Cố Phong dùng từ tình bạn để miêu tả sẽ chính xác hơn là tình yêu.
Trịnh Thư Vân nhíu chặt mày lại thành hình bánh quai chèo, cảm thấy không đúng nói: “Tôi có thể nhìn ra được doanh trưởng Cố rất thích anh.”
Mặt Diệp Ninh cứng đờ, trong đầu lại hiện lại hình ảnh Cố Phong nói muốn chung sống hòa thuận với cô.
“Cô còn chưa có bạn trai, sao có thể biết cái gì là thích với không thích chứ.”