Trong phòng bao.
Trịnh Thư Vân thỉnh thoảng lại nhìn về phía Diệp Ninh vừa mới rời đi.
Diệp Ninh nói là đi vệ sinh, nhưng mà đã hơn mười phút rồi vẫn chưa về.
“Cô Trịnh không cần lo lắng cho Diệp Ninh, cô ấy rất quen thuộc nơi này, chắc là gặp được người quen hoặc là bạn gì đó, đứng lại nói chuyện một chút thôi.”
TBC
Mục Văn Hạo an ủi làm Trịnh Thư Vân có chút kinh ngạc, người đàn ông này trông rất lạnh lùng, độc ác, nhưng thật ra lại cực kỳ cẩn thận.
Nhưng mà anh ta nói thế cũng đúng, nếu Diệp Ninh thật sự có chuyện gì thì chỉ cần la to là sẽ làm mọi người chú ý đến ngay.
“Chừng nào thì ông chủ Mục sẽ tổ chức hôn lễ với Diệp Tử vậy?”
Nếu bọn họ đã đính hôn thì ngày kết hôn chắc chắn sẽ gần trong gang tấc ngay.
Mục Văn Hạo vắt chéo đôi chân dài, lười biếng dựa vào trên ghế sofa nói: “ Chuyện này thì không cần phải quá vội vàng.”
Người phụ nữ duy nhất có thể xuất hiện trong tiệc kết hôn, chỉ có thể là Diệp Ninh.
Trịnh Thư Vân cười nói: “Tôi nghĩ chắc chắn là ông chủ Mục cảm thấy không cần phải gấp.”
Mục Văn Hạo thuận miệng đáp lại cho có lệ: “Sao cô lại nói như thế?”
“Nếu tôi là Diệp Tử, chắc chắn sẽ cực kỳ sốt ruột muốn trở thành bà Mục danh chính ngôn thuận đó.”
Ở trước mặt Mục Văn Hạo, Trịnh Thư Vân hoàn toàn không hề có chút đề phòng nào, chờ đến khi cô ấy nói ra lời này mới ý thức được gì đó, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, đột nhiên có chút xấu hổ và ngượng ngùng.
“Ý của tôi là ông chủ Mục và Diệp Tử yêu thích lẫn nhau, đương nhiên là hi vọng có thể nhanh chóng kết hôn rồi.”
Lời giải thích này có chút hoảng loạn, làm cô ấy thậm chí không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo lại giống như không nhận ra sự khác thường của cô ấy, cực kỳ bình tĩnh tự nhiên đáp lại: “Thật ra nếu hai người thật lòng yêu nhau thì cũng không cần hôn ước trói buộc. Hơn nữa con người của tôi từ trước đến nay đều luôn đa tình, có lẽ một ngày nào đó sẽ thích một cô gái khác cũng không chừng.”
Trịnh Thư Vân ngơ ngẩn, hoàn toàn không ngờ anh ta sẽ nói như thế.
“Nhưng anh đã đính hôn với Diệp Tử rồi mà.”
“Đúng vậy. Chính là bởi vì hiện tại tôi thích cô ấy, đương nhiên phải cho cô ấy một cái danh phận rồi. Nhưng mà đời người rất dài, tôi tuyệt đối không thể bảo đảm nửa đời sau của tôi sẽ chỉ thích một mình cô ấy.” Mục Văn Hạo giống như đang nói đùa, nhưng lại mang theo chút chân thật.
Vẻ mặt Trịnh Thư Vân vô cùng phức tạp, không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Cô Trịnh, có phải cô cảm thấy tôi quá trăng hoa rồi không?” Mục Văn Hạo như cười như không nhìn cô ấy.
Trịnh Thư Vân cũng không trực tiếp trả lời, mà lại bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Phản ứng của cô ấy như thế, thật ra cũng làm Mục Văn Hạo cảm thấy có chút thú vị.
Vài giây sau, trong lòng Trịnh Thư Vân đã có câu trả lời: “Tôi không cảm thấy như thế.”
“Ồ?” Hiển nhiên câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Mục Văn Hạo.
Trịnh Thư Vân tiếp tục nói: “Chính ông chủ Mục cũng đã nói rồi,bởi vì hiện tại anh thích Diệp Tử, cho nên lập tức cho Diệp Tử danh phận, điều này cũng chứng minh ông chủ Mục cũng không phải một người đàn ông không có trách nhiệm.”
Ý cười trên khoé môi của Mục Văn Hạo cứng lại trong chớp mắt, dần dần biến mất.
“Còn chuyện ông chủ Mục nói sau này có lẽ anh sẽ thích một cô gái khác thì tôi cũng hoàn toàn có thể thông cảm được. Đời người rất dài, chúng ta sẽ gặp được rất nhiều người, ai có thể bảo đảm trong tương lai những người này có thể trở thành người mình thích hay không chứ. Tương lai không thể nào đoán trước được, chúng ta chỉ có thể sống tốt ở hiện tại, nắm chắc được hiện tại.” Gương mặt của Trịnh Thư Vân vô cùng nghiêm túc, không phải vì lấy lòng Mục Văn Hạo, mà đây chính là suy nghĩ chân chính trong lòng cô ấy.
Mục Văn Hạo nhìn chằm chằm vào cô ấy vài giây, sau đó bật cười sung sướng.
“Nếu tôi có thể gặp được cô Trịnh sớm hơn thì tốt rồi, có lẽ chúng ta có thể trở thành tri kỷ cùng nhau uống rượu tâm sự suốt đêm đó.”
Mặt Trịnh Thư Vân lại đỏ lên nói: “Thật ra hiện tại cũng không muộn.”
Cô ấy thích một người như Mục Văn Hạo, cô ấy rất sẵn lòng làm bạn, làm tri kỷ với anh ta.
Mục Văn Hạo nhìn thấy rõ vẻ ngượng ngùng của cô ấy, bên dưới ý cười kia lại che giấu đầy vẻ khôn khéo và toan tính.