Buổi chiều lúc tan ca, Trịnh Thư Vân hưng phấn cản đường của Diệp Ninh.
“Đi, đi Hồng Hải đi!”
Diệp Ninh nhìn cô ấy, ánh mắt như đang nhìn một con “quái vật”.
Mấy ngày nay cường độ huấn luyện trong đoàn dày đặc như thế, mọi người đều ước gì tan ca nhanh để quay về nhà nghỉ ngơi, vậy mà cô gái này còn có tinh thần đi ra ngoài chơi nữa hả.
Nhưng mà tối hôm nay cô phải lên sân khấu ca hát ở Hồng Hải, cho nên chắc chắn không thể đi chung với Trịnh Thư Vân rồi.
“Cô không mệt à?”
“Tại vì mệt cho nên mới muốn đi thả lỏng đó. Tôi bao!”
Hiện tại Trịnh Thư Vân đang rất nôn nóng muốn gặp lại Mục Văn Hạo lần nữa, có lẽ còn có cơ hội nghe anh ta kể lại mấy câu chuyện xưa hấp dẫn xuất sắc khác nữa.
“Tôi không đi, tôi cũng khuyên cô đi về nhà nghỉ ngơi đi.”
TBC
Diệp Ninh biết Trịnh Thư Vân thích chơi, nhưng mà cứ luôn đến nơi xa hoa trụy lạc kia, uống say khướt về nhà mãi cũng không tốt lắm.
“Nếu cô không đi thì tôi tự đi một mình.”
Rõ ràng là Trịnh Thư Vân đã hạ quyết tâm muốn đi rồi.
Trước kia cô ấy còn có thể dẫn Lý Mạn Mạn đi cùng, hiện tại mỗi ngày tan ca Lý Mạn Mạn đều phải đến bệnh viện chăm sóc cho Vương Hải Quân, cho nên cô ấy cũng chỉ có thể đi một mình.
Diệp Ninh thấy khuyên không được, nên cũng không nói gì nữa.
Hai người nhanh chóng chia ra đường ai nấy đi.
Diệp Ninh cố ý đến Hồng Hải trễ nửa tiếng.
Lúc lên sân khấu, quả nhiên nhìn thấy Trịnh Thư Vân đang ngồi trong phòng ca múa.
Trông cô ấy có vẻ rất hưng phấn, một mình ngồi trong phòng bao với một chai rượu vang đỏ, thoải mái tự do.
Diệp Ninh hát xong, cố ý dặn dò chị Dung chăm sóc cho Trịnh Thư Vân, đừng để mấy người khách hàng khác quấy rầy đến cô ấy.
Hôm nay cô không nhìn thấy Mục Văn Hạo và Mộng Kiều Nhụy, nghĩ đến cũng sắp đến ngày đính hôn của bọn họ rồi, hai người đó không đến Hồng Hải cũng là bình thường thôi.
Ngày hôm sau, Diệp Ninh mới vừa đến đoàn văn công đã nhìn thấy Trương Quốc Trụ đứng canh trước cửa.
Trương Quốc Trụ mong đợi nhìn cô, có chút sốt ruột muốn nghe ý kiến của cô.
Diệp Ninh trực tiếp đưa kịch bản và ý kiến sửa chữa mà cô đã tổng hợp được, đưa cho Trương Quốc Trụ.
Trương Quốc Trụ cười không ngậm miệng lại được, quả nhiên cô sẽ không bao giờ làm người ta thất vọng mà.
Anh ta đái khái nhìn sơ qua, liên tục khen ngợi Diệp Ninh, sau đó tranh thủ thời gian nhanh chóng chạy đến bộ phận diễn kịch.
Diệp Ninh nhìn dáng vẻ hấp tấp của Trương Quốc Trụ, mỉm cười.
Hôm nay, ở bộ phận diễn kịch, Trương Quốc Trụ đột nhiên sửa chữa tiết mục, thêm một đoạn biểu diễn khẩu kỹ vào bên trong.
Trong kịch bản gốc thì không có đoạn này, cũng là chuyện anh ta chưa từng nghĩ đến, sau khi xem xong ý kiến của Diệp Ninh, Trương Quốc Trụ lập tức bừng tỉnh, đúng là nếu thêm phần biểu diễn khẩu kỹ vào, nội dung của cả tiết mục sẽ trở nên phong phú hơn rất nhiều.
Cả bộ phận diễn kịch cũng chỉ có một mình Chu Giai Bội biết khẩu kỹ, cho nên cô ấy từ một người vốn dĩ chỉ có thể ngồi dưới sân khấu cho có, trực tiếp giành được cơ hội lên sân khấu biểu diễn.
Đối với sự kiện bất ngờ này, Chu Giai Bội cực kỳ vui vẻ.
Tuy rằng Trương Quốc Trụ biết trong sự việc này Diệp Ninh cũng có phần cố ý làm thế, nhưng mà chỉ cần tốt cho tiết mục thì anh ta cũng hoàn toàn không thèm để ý để ai lên sân khấu.
Buổi trưa lúc ở nhà ăn, Chu Giai Bội lập tức tung ta tung tăng tìm được Diệp Ninh, cố ý báo cho Diệp Ninh tin tức tốt là cô ấy có thể lên sân khấu biểu diễn.
Diệp Ninh nhìn dáng vẻ vừa kích động lại vừa hưng phấn của cô ấy, cũng không vạch trần, chỉ dặn dò cô ấy nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội lần này, biểu diễn cho tốt vào.
Cô còn tưởng rằng giải quyết chuyện của Chu Giai Bội xong thì tiếp theo đó mọi việc có thể sóng êm gió lặng chờ đợi đến ngày tiếp đón đoàn quan sát nước ngoài đến, nhưng mà cô lại không ngờ rằng trong mấy ngày tiếp theo, gần như tối ngày nào Trịnh Thư Vân cũng sẽ chạy đến Hồng Hải, điều này làm Diệp Ninh cuối cùng cũng ý thức được không bình thường.