Cố Phong nhìn dáng vẻ không thèm để ý của cô, cũng biết cô chỉ là thuận miệng nói thôi chứ không hề suy nghĩ cẩn thận, bất đắc dĩ mỉm cười.
Ngay từ đầu anh đã không nên hỏi rồi.
Lúc này Diệp Ninh đều dồn toàn bộ lực chú ý về phía Lý Mạn Mạn và chú rể chuẩn bị bái thiên địa, nắm lấy cổ tay Cố Phong kéo anh đi về phía đám đông nhộn nhịp kia.
Cố Phong bị cưỡng chế ngắt ngang mạch suy nghĩ, hoàn toàn phối hợp với cô.
“Húc Đông, sao em đi ra nhanh thế?”
Giang Phong Lâm đang ngồi trong xe chờ thấy Giang Húc Đông di chuyển xe lăn từ bên trong đi ra, nhanh chong xuống xe đi đón.
Giờ này chắc điển lễ kết hôn cũng chỉ mới vừa bắt đầu thôi?
Chắc là anh ấy không thích hoàn cảnh ở bên trong, cho nên mới đi ra sớm như thế.
“Phong Lâm, em suy nghĩ kỹ rồi.”
Giang Húc Đông nói một câu không đầu không đuôi làm Giang Phong Lâm không hiểu ra sao.
“Nghĩ kỹ cái gì?”
Anh ta vừa hỏi vừa đẩy anh ấy đến xe.
Sắc mặt Giang Húc Đông bình tĩnh như nước: “Em đồng ý ra nước ngoài trị liệu.”
TBC
Bước chân của Giang Phong Lâm đột nhiên tạm dừng, toàn thân lập tức trở nên vô cùng kích động.
Giây tiếp theo, anh ta nhanh chóng chạy đến trước mặt Giang Húc Đông, nhìn thẳng vào mặt Giang Húc Đông.
“Em nói cái gì, em lặp lại lần nữa?!”
Khóe miệng Giang Húc Đông hơi cong lên lộ ra chút ý cười: “Em nói em đồng ý đi ra nước ngoài trị liệu.”
Lần này Giang Phong Lâm nghe được rành mạch, muốn cười, lại bắt đầu đi tới đi lui không dừng lại được, vài giây sau, cuối cùng mới bật cười thành tiếng.
“Em suy nghĩ thông suốt rồi? Em đồng ý rồi? Thật là tốt quá!”
Anh ta hưng phấn giống như có chuyện cực kỳ tốt gì vậy.
Đúng là chuyện tốt thật.
Thật ra một năm trước, cha của Giang Húc Đông cũng đã liên lạc được với chuyên gia ở nước ngoài, chỉ cần Giang Húc Đông đồng ý là có thể ra nước ngoài bắt đầu giải phẫu trị liệu ngay lập tức.
Tuy rằng tỉ lệ thành công chỉ có hai mươi phần trăm, nhưng người nhà họ Giang đều hi vọng Giang Húc Đông có thể thử một lần.
Nhưng mà trong một năm qua, Giang Húc Đông đều không đồng ý, thậm chí trạng thái càng lúc càng tiêu cực, hoàn toàn từ bỏ bản thân.
Không ngờ hôm nay anh ấy lại đột nhiên nói đồng ý, sao Giang Phong Lâm có thể không vui vẻ được chứ.
“Hiện tại chúng ta lập tức đi về nhà ngay!”
Cảm xúc của Giang Phong Lâm hoàn toàn mất kiểm soát, sợ đi chậm một giây là Giang Húc Đông lại đổi ý.
Giang Húc Đông đương nhiên biết trong lòng anh ta nghĩ gì, nhưng lần này anh ấy chắc chắn sẽ không lùi bước.
“Không cần sốt ruột, đã chờ lâu như thế rồi, chờ thêm chút nữa cũng không sao.”
Những lời này anh ấy nói cho Giang Phong Lâm nghe, cũng đang nói cho chính anh ấy.
Giang Phong Lâm lại không thèm nghe, dùng tốc độ nhanh nhất bế Giang Húc Đông lên xe, bỏ xe lăn vào cốp xe.
“Húc Đông, sao em tự nhiên lại suy nghĩ thông suốt thế?”
Trên đường về nhà, Giang Phong Lâm mới miễn cưỡng khôi phục lại lí trí từ trong cơn vui sướng, hỏi ra vấn đề quan trọng nhất, cũng là vấn đề làm anh ta khó hiểu nhất.
Không lẽ anh ấy đi coi hôn lễ của người ta, bị xúc động?!
Vậy chuyến đi lần này thật sự quá xứng đáng.
Giang Húc Đông nhìn phong cảnh liên tục lùi lại ngoài cửa sổ xe, bên tai quanh quẩn lời hứa với Diệp Ninh, sắc mặt càng thêm dịu dàng.
“Bởi vì em đã hứa với cô ấy rồi.”
“Cô ấy? Ai thế? Em hứa với người ta cái gì?” Giang Phong Lâm tò mò muốn chết.
Giang Húc Đông thả lỏng thần kinh, vươn vai, dưới ánh nhìn chăm chú đầy sốt ruột của Giang Phong Lâm, nở nụ cười.
“Có một người, người này anh không quen biết.
“Em đừng có nói chuyện úp úp mở mở như thế được không, là người kia thuyết phục em, làm em đồng ý đi phẫu thuật hả?” Giang Phong Lâm ý thức được người kia không bình thường, càng muốn biết hơn.
Nhưng Giang Húc Đông lại không chịu nói gì nữa, bởi vì đó là người mà bây giờ anh ấy chỉ có thể đặt ở trong lòng.