“Lại đây.” Giọng của Diệp Ninh vừa mới vang lên, toàn thân Sầm Lan đã nhịn không được run nhẹ.
Hai chân của cô ta giống như bị rót chì, nhưng vẫn cực kỳ miễn cưỡng đi đến trước mặt Diệp Ninh.
Tối hôm qua Sầm Lan cũng cũng mấy người trong đoàn văn công đến Hồng Hải, chỉ có điều toàn bộ hành trình cô ta đều không nói tiếng nào, thậm chí không hề có chút cảm giác tồn tại nào.
Diệp Ninh nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô ta, khóe môi cong lên lộ ra một nụ cười lạnh.
“Tối hôm qua...”
“Tối hôm qua tôi thật sự không có làm gì hết, tôi cũng không biết vì sao Vương Hinh Tuyết lại biết được, tôi chưa từng nói một chữ nào với cô ta!”
Diệp Ninh vừa mới mở miệng, cảm xúc của Sầm Lan đã vô cùng kích động vội giải thích, sợ mình nói chậm một giây sẽ làm Diệp Ninh không vui.
Nhưng mà cô ta nói ra những lời này cũng chứng minh cô ta đã đoán được Diệp Ninh chính là Diệp Tử.
“Tôi có nên tin tưởng cô không nhỉ?” Diệp Ninh lạnh lùng hỏi.
Sầm Lan gật đầu như giã gạo nói: “Tôi thề, mấy tháng qua tôi không hề đi để ý đến Vương Hinh Tuyết nữa, tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình an của mình thôi, tôi không biết gì hết!”
Cô ta thật sự là bị sợ vỡ mật, nhưng thật sự cũng đã nhận rõ cục diện.
Nhất là ngày hôm qua đến cả mấy người đoàn trưởng và chủ nhiệm cùng nhau xuất động, hơn nữa rõ ràng người đứng trên sân khấu ca hát chính là Diệp Ninh, nhưng dù thế vẫn không thể làm Diệp Ninh thân bại danh liệt, ngược lại còn làm sáng tỏ lời đồn Diệp Ninh là Diệp Tử, Diệp Ninh có tâm cơ, Mục Văn Hạo có thủ đoạn, người thường không thể nào trêu chọc được.
Vương Hinh Tuyết chính là kết cục tốt nhất.
Diệp Ninh hoàn toàn có thể khẳng định, chuyện này thật sự không có liên quan gì đến Sầm Lan.
“Chỉ cần cô ngậm miệng lại, sau này đương nhiên có thể bình an ở lại đoàn văn công.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu hết!” Sầm Lan liên tục đồng ý, đầu gần như dán sát vào ngực.
Diệp Ninh vẫy tay: “Cô đi đi.”
Sầm Lan giống như nhận được thánh chỉ, dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Diệp Ninh biết rõ, nếu không phải Sầm Lan nói cho Vương Hinh Tuyết, vậy chắc chắn là vấn đề đến từ phía Hồng Hải.
Đối với Diệp Ninh mà nói, ngày hôm nay vừa ngắn ngủi lại dài dòng, cô tan ca xong, vội vàng sốt ruột chạy về viện gia thuốc.
Bởi vì Cố Phong đi về chắc chắn sẽ về nhà, cô cũng có thể hỏi thăm anh kỹ càng hơn.
Quả nhiên Diệp Ninh vừa về đến cửa nhà đã nghe được tiếng động từ bên trong vọng ra.
Mặt cô hiện lên chút ý cười, cũng không đi gõ cửa mà trực tiếp lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng đi vào.
Ánh hoàng hôn chiều tà chiếu nghiêng xuống, xuyên thấu qua cửa sổ sáng ngời chiếu rọi lên bóng dáng cao lớn của người đàn ông kia, anh nghe được tiếng động xoay người lại.
Diệp Ninh nhìn gương mặt tươi cười quen thuộc của Cố Phong, nụ cười lại càng tươi rói hơn.
“Đã về rồi?”
Độ cong trên khóe miệng Cố Phong cũng hơi cong lên: “Ừ, về rồi.”
TBC
Diệp Ninh quan sát anh từ trên xuống dưới, anh đã thay trang phục ở nhà, hình như mới tắm xong, tóc còn hơi ướt.
Nhưng mà tinh thần lại rất tốt, hoàn toàn không hề bị thương.
Cố Phong thấy Diệp Ninh nhìn chằm chằm chính mình, cười nói: “Nhìn gì thế?”
Anh cười rất hiền hòa, mặt mày đều cong lên.
Diệp Ninh thật sự rất khó có thể liên tưởng Cố Phong của hiện tại và người đàn ông xa cách lạnh nhạt gặp được ở kinh thành với nhau.
Tuy rằng cô biết đó là vì nhiệm vụ, nhưng cũng thuyết minh anh còn có rất nhiều gương mặt.
“Chỉ là đột nhiên cảm thấy anh có hơi xa lạ.”
Cô ăn ngay nói thật, thật ra giữa hai người bọn họ vốn dĩ cũng chẳng quen thuộc bao nhiêu.
Cố Phong lập tức hiểu ý của cô, ý bảo cô ngồi xuống.
Diệp Ninh hoàn toàn phối hợp, sau đó vẫn nhịn không được mở lời trước: “Cái tên Lưu Hạt Tử kia c.h.ế.t đi, có vấn đề gì không?”