Diệp Ninh lại nhìn những người khác, rõ ràng bọn họ cũng có thái độ giống thế.
Cô ở lại chỗ này cũng không có tác dụng gì, cổ vũ mọi người xong trực tiếp rời đi.
Hôm nay cô còn phải đến Hồng Hải biểu diễn, thật sự không thể ở lại với bọn họ.
Nhưng mà nhìn mấy gương mặt không chịu thua kia, Diệp Ninh lại cảm thấy có lẽ nên cảm ơn Ngô Hàm Nhu.
Diệp Ninh ra khỏi đoàn văn công rồi, đầu tiên là tìm đại một chỗ ăn cơm, sau đó mới không nhanh không chậm đi về phía phòng ca múa Hồng Hải.
Cô vẫn cứ đi cửa sau vào Hồng Hải.
Hậu trưởng cũng không có gì khác với mọi hôm, nhưng Diệp Ninh lại cứ có cảm giác là lạ.
Bình thường đến nơi này cô cũng chỉ coi như đến làm việc, nhưng hiện tại lại cảm thấy rất ghét nơi này.
Nhất là khi nghĩ đến việc đến chỗ này thì phải nhìn thấy Mục Văn Hạo, toàn thân lại càng khó chịu hơn nữa.
“Diệp Tử, cô đến rồi hả.”
Chị Dung nhìn thấy Diệp Ninh lập tức chạy lên đón, từ sau khi Mục Văn Hạo tổ chức tiệc đính hôn đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Diệp Ninh đến đây, ánh mắt của chị Dung nhìn về phía cô có vẻ rất phức tạp.
Chị Dung là người thông minh, cho dù trước kia chị ta thật sự không biết được kế hoạch của Mục Văn Hạo, nhưng mà sau khi tiệc đính hôn kết thúc, chị ta cũng đã hiểu.
Vừa thương hại Diệp Ninh, lại vừa thương hại Mộng Kiều Nhụy.
“Ông chủ ở đằng trước, cô Mộng đang ở trong văn phòng của ông chủ.”
Không đợi Diệp Ninh hỏi, chị ta đã chủ động nói.”
Hiện tại người bên ngoài đều biết Mộng Kiều Nhụy là Diệp Tử, cho nên chỉ cần là lúc Diệp Ninh lên sân khấu, Mộng Kiều Nhụy chắc chắn cũng sẽ ở trong hậu trường chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Diệp Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ, còn nửa tiếng nữa sẽ lên sân khấu biểu diễn.
“Kêu Mộng Kiều Nhụy đến phòng trang điểm của tôi.”
Cô ra lệnh, xoay người đi vào phòng trang điểm.
Tuy rằng hiện tại Mộng Kiều Nhụy đã là vị hôn thê của Mục Văn Hạo, nhưng mà chị Dung cũng không cảm thấy mệnh lệnh của Diệp Ninh có vấn đề gì.
Bởi vì chị Dung biết rất rõ, người thật sự được Mục Văn Hạo đặt vào trong lòng rốt cuộc là ai.
Một lúc sau, Mộng Kiều Nhụy uốn éo đi đến trước mặt Diệp Ninh.
Chị Dung biết điều mà đi ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Mộng Kiều Nhụy đứng ở bên cạnh, mỉm cười xinh đẹp.
“Diệp Tử, cô tìm tôi có chuyện gì thế?”
Dáng vẻ nịnh nọt, khiêm tốn kia, chẳng khác gì với lúc đối mặt Mục Văn Hạo.
Thậm chí Diệp Ninh không bảo cô ta ngồi xuống, cô ta cũng không dám ngồi xuống.
“Cô đừng căng thẳng, tôi chỉ là muốn tìm cô tâm sự mà thôi.” Thái độ của Diệp Ninh rất hiền hòa, giống như cô thật sự chỉ muốn tìm một người đến tâm sự thôi.
Cơ bắp trên mặt Mộng Kiều Nhụy có hơi cương cứng, thấy Diệp Ninh ra dấu mới ngồi xuống.
Diệp Ninh nói: “Chúng ta ở bên nhau cộng sự lâu như thế, nhưng mà tôi còn không biết cô là người ở nơi nào đâu? Trong nhà còn có người thân nào khác không? Trước khi cô gặp được Mục Văn Hạo thì đã làm gì thế?”
Trái tim Mộng Kiều Nhụy run rẩy, cho dù biết rõ Diệp Ninh sẽ không tự nhiên vô duyên vô cớ hỏi những thứ này, nhưng lại không thể không trả lời.
“Quê của tôi ở phía nam, chẳng phải chỗ tốt đẹp gì hết, trong nhà có ba đứa em trai. Trước khi gặp được ông chủ Mục thì tôi ở bên ngoài tùy tiện làm chút việc buôn bán, không có gì đáng nhắc đến.”
Diệp Ninh hỏi cô ta cái gì, thì cô ta phải trả lời cái đó, không dám do dự chút nào.
TBC
“Thì ra là như thế, xem ra cuộc sống trước đó của cô cũng chẳng tốt lành gì.” Diệp Ninh đồng tình nỉ non.
Bàn tay Mộng Kiều Nhụy đổ mồ hôi lạnh, gật đầu giống như giã gạo.
“Cho nên tôi cực kỳ biết ơn ông chủ Mục, nếu không có ông chủ Mục thì tôi làm gì có thể được ngày lành như bây giờ chứ.”
Cô ta thật lòng nói ra những lời này.
Điều kiện gia đình của cô ta không thể dùng từ nghèo khó để hình dung nữa, cả gia đình gần như đều dựa vào số tiền cô ta gửi về nhà để sinh sống. Cô ta không có bất cứ tài năng gì nổi bật, cũng chỉ có thể lấy sắc hầu người. Mỗi ngày vì muốn bán đi một ít hàng hóa mà phải nịnh nọt lấy lòng vô số loại đàn ông.
Cô ta đã chán ghét cuộc sống như thế này từ lâu rồi, chuyện duy nhất đáng để ăn mừng chính là bởi vì cô ta có một đoạn quá khứ như thế, cho nên mới có được bản lĩnh nịnh nọt đàn ông.