Trong phòng vô cùng im lặng.
Diệp Ninh nhìn Cố Phong đang bày chén đũa, tâm trạng lại càng thêm nghiêm túc nặng nề hơn.
“Không cần gấp, tôi không đói.”
Cố Phong vẫn không dừng động tác, thong thả ung dung mở nồi múc một chén canh ra.
Mùi canh gà thơm phức lập tức tỏa ra khắp không khí.
“Tôi hầm mấy tiếng đồng hồ, cô nếm thử đi.”
Cố Phong vừa nói vừa để canh gà đến trước mặt Diệp Ninh.
Buổi sáng anh ở doanh bộ, mấy tiếng đồng hồ chắc được tính từ lúc anh về nhà đến bây giờ.
Diệp Ninh cảm thấy có lẽ bọn họ nên nói chuyện một chút.
Giọng của Cố Phong lại vang lên: “Tôi cố ý hầm cho cô đó.”
Lời nói đã đến bên miệng lại bị Diệp Ninh nuốt trở vào, chỉ là một chén canh mà thôi, cũng không mất bao lâu.
“Được rồi.”
Cô cởi áo khoác ra, bắt đầu ăn.
Vị rất đậm đà, đúng là rất ngon.
Nhất là nhiệt độ không quá nóng cũng không quá lạnh.
“Anh ăn chưa?”
“Vẫn chưa.” Cố Phong nói xong rồi cũng múc thêm một chén, tự ăn.
Bầu không khí giữa hai người không thể nói là quá tốt, nhưng cũng không coi là quá tệ.
Diệp Ninh ăn hơn phân nửa chén canh, sau đó mới vô cùng cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Phong.
“Xin lỗi, tôi nay tôi đi chơi với mấy người bạn, không có báo trước cho anh, làm anh lo lắng rồi.”
Cứ chủ động xin lỗi trước chắc chắn là không sai.
Cố Phong buông chén canh xuống, im lặng nhìn cô.
“Sau này nếu có về trễ như thế thì nhớ nói cho tôi biết trước, nếu không tôi sẽ lo lắng.”
“...”
Diệp Ninh trố mắt ra.
Cô xin lỗi nói đã làm anh lo lắng cũng chỉ thuận miệng nói thôi. Cô cũng không cảm thấy mối quan hệ hiện tại của bọn họ đã đạt đến mức sẽ canh cánh trong lòng lo lắng vì đối phương. Nhưng hiện tại Cố Phong lại cho cô một câu trả lời khẳng định?
“A, ha hả.”
TBC
Cô thật sự không biết phải phản ứng thế nào mới đúng, chỉ có thể cười gượng.
“Thật ra trị an trong thành phố cũng khá tốt, hơn nữa chỗ của chúng ta cũng không có tên Lưu Hạt Tử thứ hai, cho dù tôi về trễ thì cũng sẽ không có nguy hiểm gì.”
Diệp Ninh thử nói, dù sao cô còn bị bên Hồng Hải khống chế, không thể nào khống chế được việc về trễ này.
“Sao lại không có nguy hiểm được chứ? Cô là con gái, đêm hôm khuya khoắt còn ở bên ngoài, rất dễ trở thành mục tiêu của một ít người.” Lúc Cố Phong nói ra những lời này, sắc mặt vô cùng âm u.
Diệp Ninh hiểu được những đạo lý này, nhưng mà cô cũng không có cách nào cả.
“Được rồi, sau này tôi sẽ cố gắng chú ý. Nếu về trễ cũng sẽ báo cho anh biết.”
Chuyện này cô không chiếm lý, tuy rằng trước đó đã nói là sẽ không can thiệp vào chuyện sinh hoạt của nhau, nhưng hiện tại cô lại không thể nào nói ra những lời như thế nữa.
Cố Phong cũng không vì thế mà hài lòng, ngược lại còn tiếp tục xác định nói: “Cô có thật sự làm được không?”
Diệp Ninh hơi ngừng thở, thậm chí nghi ngờ có phải anh đã biết được gì rồi hay không?
“Tôi, sẽ cố gắng hết sức.”
Đây là có chuyện gì vậy chứ, ở Hồng Hải thì Mục Văn Hạo ép cô, kết quả về đến nhà Cố Phong cũng làm như thế.
Thật đúng là càng ngày càng khó xử không biết phải là sao.
Quả nhiên làm người thì không thể có bí mật mà!
Cố Phong đã cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng lắm rồi, anh không muốn làm cô sợ, nhưng mà có một vài thứ anh thật sự không muốn chờ nữa.
“Tiểu Ninh, chúng ta cùng nhau chung sống hòa thuận có được không?”
Diệp Ninh nghe anh nói thế thì gật đầu nói: “Ừ, được thôi.”
Cô cũng không muốn kiếm chuyện, cô cũng muốn mọi chuyện đều yên bình.
Cố Phong đột nhiên kéo gần khoảng cách với cô, nâng mặt cô lên, làm cô có thể nhìn thẳng vào anh.
“Ý của tôi là, chúng ta cùng nhau chung sống hòa thuận được không?”
Diệp Ninh vốn dĩ còn đang suy nghĩ lung tung, giờ phút này cuối cùng cũng nhìn thấy được vẻ nghiêm túc và nóng rực trong mắt Cố Phong.
Đầu cô vang lên ong ong, m.á.u toàn thân lập tức sôi trào, đến cả nhịp tim cũng đập nhanh hơn rất nhiều.
Không lẽ anh...
Không lẽ anh...