Enoch mời xong lại đến Maynard.
Anh ta gần như cũng dùng cái cớ giống hệt như Enoch.
Tuy rằng Lâm Thanh vẫn còn đang mỉm cười, nhưng nụ cười cũng chỉ dần dần trở nên có lệ.
Đoàn quan sát này nếu cộng luôn cả phiên dịch Khương Văn thì có tổng cộng mười ba người, nếu mỗi người đều phải mời một ly, vậy cho dù Diệp Ninh và Ngô Hàm Nhu có tửu lượng tốt cách mấy thì cũng sẽ chịu không nổi.
Ánh mắt Diệp Ninh hơi lóe lên, đương nhiên cũng biết rõ điều này.
Nhưng mà cô cũng không sốt ruột, chờ đến khi Maynard nói xong, lập tức bưng chén rượu đứng lên.
“Ly rượu này phải nên để đoàn văn công chúng tôi kính các vị bạn bè từ xa mà đến mới đúng, chúc cho tình bạn giữa hai quốc gia mãi mãi trường tồn.”
Nếu bọn họ muốn uống rượu, vậy uống chung một lượt đi.
Hơn nữa cô nói ra câu nói này, làm mấy người bên đoàn quan sát muốn từ chối cùng không từ chối được.
Khương Văn đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó phiên dịch lại cho mọi người của đoàn quan sát nghe.
Smith cười ha ha, ra hiệu cho mọi người cùng nâng ly lên.
“Chúc tình bạn giữa hai quốc gia mãi mãi trường tồn.”
Đến lúc này, chuyện mời rượu cũng coi như kết thúc.
Lâm Thanh khen ngợi nhìn Diệp Ninh.
Cách xử lý của cô rất thông minh.
Smith nháy mắt ra hiệu với Khương Văn, Khương Văn lập tức thò tay vào túi móc ra ba tờ danh thiếp, lần lượt đưa cho Diệp Ninh, Trịnh Thư Vân và Ngô Hàm Nhu.
“Đây là phương thức liên lạc của ngài Smith ở nước ngoài.”
Lúc Khương Văn nói ra những lời này, còn mang theo một chút cảm giác cao cao tại thượng.
Trịnh Thư Vân cầm lấy quan sát, Diệp Ninh chỉ đảo mắt nhìn lướt qua, mà Ngô Hàm Nhu thì thậm chí không thèm liếc nhìn cái nào, trực tiếp quăng danh thiếp sang một bên.
Bữa tiệc đến lúc nãy cũng sắp sửa kết thúc rồi.
Ngô Hàm Nhu đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Vài giây sau, Khương Văn cũng đi vào nhà vệ sinh.
Smith chủ yếu vẫn đang nói chuyện phiếm với Lâm Thanh và Hà Khôn, chẳng qua khóe mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân.
Diệp Ninh thì chỉ khi nào có người của đoàn quan sát chủ động đến tìm cô nói chuyện thì cô mới trả lời lại một hai câu.
TBC
Hiện tại Khương Văn là phiên dịch viên cũng đã đi ra ngoài, đương nhiên sẽ càng không thể nào giao tiếp với nhau được.
“Không biết cô Trịnh có hứng thú ra nước ngoài phát triển hay không?” Smith đột nhiên dùng ngoại ngữ mở miệng nói với Trịnh Thư Vân.
Trong khoảng thời gian ngắn Trịnh Thư Vân còn không kịp phản ứng lại.
“Thật ra dựa vào thực lực và hình tượng của cô Trịnh, cô Diệp và cô Ngô, ở lại nơi này thật sự quá đáng tiếc. Có lẽ cô Trịnh đã nghe nói đến nhà hát lớn Thánh ca rồi đúng không, tôi có thể giới thiệu cho ba cô đến nơi đó. Tôi nghĩ dựa vào thực lực của ba cô, chắc chắn sẽ nhanh chóng trở thành siêu sao toàn cầu!”
Lời Smith nói ra tràn ngập sức hấp dẫn.
Hơi thở của Trịnh Thư Vân dồn dập hơn một chút, nhà hát lớn Thánh ca chính là nhà hát nổi tiếng nhất nước M, là giấc mơ mà biết bao nhiêu người có tài năng dùng cả đời cũng không thể chạm vào được.
Hiện tại Smith nói có thể giới thiệu cho mấy người bọn họ vào đó, nếu nói không động lòng thì đương nhiên là chuyện không thể nào.
“Ngài Smith biết cách nói đùa thật, tuy rằng chúng tôi cũng có một ít thực lực, nhưng vẫn tự biết mình biết ta.”
Trịnh Thư Vân cũng không bị dụ hoặc cực lớn này làm đầu óc choáng váng.
Smith tiếp tục khẳng định nói: “Nếu chỉ dựa vào các cô thì đương nhiên là không được, cần phải có tôi đề cử nữa. Cho nên cô Trịnh có đồng ý cho tôi cơ hội này không?”
Ánh mắt Trịnh Thư Vân d.a.o động, cô ấy đương nhiên sẽ không nghi ngờ năng lực của Smith.
“Thư Vân, lúc nãy cô đã ăn rất nhiều thứ, uống miếng nước đi.” Giọng nói của Diệp Ninh cắt ngang cơn kích động của Trịnh Thư Vân.
Nét hưng phấn trên mặt Trịnh Thư Vân vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất.
Diệp Ninh lập tức đẩy ly nước đến trước mặt cô ấy.