Mục Văn Hạo cũng cảm thấy suy nghĩ này của anh ta có vấn đề gì, chỉ khi cô thật sự là Diệp Tử thì mới có được tương lai càng rộng lớn hơn, cho nên thật ra anh ta đang giúp đỡ cô.
“Bỏ đoàn văn công, không làm quân tẩu nữa?” Diệp Ninh ngước mắt nhìn về phía anh ta, hơn nữa còn lặp lại lời anh ta vừa mới nói.
Mục Văn Hạo gật đầu, cô là một người phụ nữ rất thông minh, có lẽ có thể tự suy nghĩ thông suốt.
“Phụt!” Diệp Ninh đột nhiên mỉm cười.
Nụ cười tràn ngập khinh thường và khinh miệt.
Nếu thật sự là như thế, chỉ sợ cô cũng sẽ mất đi thứ cuối cùng có thể làm Mục Văn Hạo kiêng dè, thật sự để anh ta thích làm gì thì làm.
Người đàn ông này thật sự coi cô là một con ngốc sao?!
Mục Văn Hạo nhướng mày, không thích vẻ mặt này của cô.
Trong giọng nói lạnh nhạt của Diệp Ninh mang theo vẻ lạnh lùng, trực tiếp vạch trần ý đồ của anh ta.
“Đến lúc đó thì tôi mới thật sự là hai bàn tay trắng, biến thành một con rối chỉ có thể dựa dẫm vào anh.”
“Sao lại là con rối chứ, tôi có thể cho cô hết tất cả những gì cô muốn, đây là thứ mà biết bao phụ nữ đều tha thiết mơ ước.”
Mục Văn Hạo thật sự không hiểu nổi, cho dù là Đường Uyển Như hay là Mộng Kiều Nhụy, hoặc là những người phụ nữ khác như cô, đều ước gì có thể giành được tình cảm thật lòng của anh ta.
Tại sao đến chỗ của cô thì cô lại khinh thường không thèm ngó đến chứ.
“Đó là thứ anh muốn, không phải thứ tôi muốn. Mục Văn Hạo, anh hoàn toàn không biết yêu một người là như thế nào.”
Mục Văn Hạo đột nhiên cảm thấy Diệp Ninh giống như một cục đá, cho dù anh ta có cố gắng như thế nào thì cũng không thể nào làm cô trở nên ấm áp.
Nhưng mà cho dù cả đời này anh ta cũng là không được thì anh ta vẫn muốn có được cô.
“Cô có thể dạy tôi. Chỉ cần cô dạy tôi, tôi có thể làm được!”
Diệp Ninh cười nhạo, giống như đã nhìn thấu anh ta: “Không, anh không làm được.”
Đáy mắt Mục Văn Hạo âm u, trên đời này còn chưa có chuyện gì là anh ta không làm được.
“Chúng ta còn có rất nhiều thời gian, một ngày nào đó cô sẽ biết tôi mới là bến đỗ cuối cùng của cô.”
Chờ đến khi Cố Phong ly hôn với cô rồi, cô sẽ biết được điểm tốt của anh ta thôi.
“Mời anh đi ra ngoài cho.” Diệp Ninh mất kiên nhẫn trực tiếp đuổi anh ta đi.
Sắc mặt Mục Văn Hạo vô cùng âm u, rõ ràng anh ta có thể tiếp tục lì lợm ở lại, nhưng vài giây sau vẫn cứ đi ra ngoài.
Diệp Ninh nhìn gương mặt u ám của bản thân trong gương, cô biết sức chịu đựng của cô đối với Mục Văn Hạo đã đến cực hạn rồi.
Cửa sau Hồng Hải.
Diệp Ninh đi ra, tài xế vẫn cứ đứng trước xe đầu xe như mọi hôm. Cô chỉ nhìn thoáng qua Mục Văn Hạo đang ngồi bên trong xe, lập tức sải bước đi ngang qua chiếc xe này.
Thật ra cho dù không có Mục Văn Hạo thì cô cũng không có ý định tiếp tục ngồi chiếc xe này đi về.
TBC
Lần trước cô cũng đã bị Cố Phong bắt gặp, nếu Cố Phong cố ý đi tì hiểu thì chỉ cần nhớ kỹ biển số xe là sẽ dễ dàng điều tra ra được chủ nhân của chiếc xe này là ai ngay.
Cô cũng không hi vọng ngoại trừ cô ra còn có những người khác bị lôi vào chuyện này, nhất là Cố Phong.
Mục Văn Hạo trơ mắt nhìn Diệp Ninh từ bên cạnh rời đi, vẻ mặt lại càng thê đáng sợ, nhưng mà anh ta cũng không nổi giận, ngược lại cưỡng ép bản thân đè lửa giận lại.
“Ông chủ, có cần mời cô Diệp quay về không?” Tài xế lo lắng hỏi.
Mục Văn Hạo quá hiểu biết tính cách của Diệp Ninh, cũng biết mấy ngày nay anh ta đã buộc cô rất nhiều nào, dứt khoát cho cô một ít không gian.
“Không cần. Về nhà đi.”
Diệp Ninh đi một mình trên phố vắng tanh.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, gió nhẹ ban đêm ngược lại làm đầu óc cô tỉnh táo hơn không ít.
Chỉ cần cô có thể tìm được điểm yếu hoặc là nắm thóp của Mục Văn Hạo, như thế thì mới có cửa để đàm phán với Mục Văn Hạo, cũng mới có cơ hội thoát khỏi tình cảnh khó khăn này.
Mà hiện tại Mộng Kiều Nhụy chính là tiết điểm đột phá tốt nhất, nhưng mà cô cũng không thể quá sốt ruột, nếu không thì dựa vào sự khôn khéo của Mục Văn Hạo, rất có khả năng sẽ rút dây động dừng.
Cô lại nhắc nhở bản thân một lần nữa, dồn toàn bộ lực chú ý để suy nghĩ việc này, không hề nhận ra có một bóng dáng đang yên lặng theo sát cô ở một khoảng cách chừng khoảng mười mét phái sau, bảo vệ sự an toàn cho cô.