“Xin chào đồng chí Giang Húc Đông, không ngờ chúng ta lại gặp nhau.”
Cố Phong đi đến trước mặt Diệp Ninh và Giang Húc Đông, chủ động chào hỏi đối phương.
Giang Húc Đông nhìn Cố Phong khí phách hăng hái, trạng thái tinh thần và suy nghĩ của anh ấy đã khác biệt hoàn toàn với trước kia, đã dám nhìn thẳng vào anh.
“Chào doanh trưởng Cố.”
Ánh mắt Cố Phong hơi lóe lên, anh và Giang Húc Đông không hề tiếp xúc gì với nhau, chỉ có thể coi như người xa lạ biết tên. Nhưng mà Giang Húc Đông lại biết rất rõ chức vụ hiện tại của anh, rõ ràng là có để ý đến anh.
Cái loại để ý này đơn thuần là vì chính anh hay là vì nguyên nhân nào khác, hiện tại anh thật sự không thể nào kết luận được.
Diệp Ninh lại rất hào phóng, trực tiếp hỏi: “Sao anh Giang biết hiện tại Cố Phong đã là doanh trưởng thế?”
Giang Húc Đông cười giải thích: “Doanh trưởng Cố tuổi còn trẻ đã rất có tài, cha của tôi cũng đã từng nhắc đến anh ấy.”
Diệp Ninh cực kỳ kinh ngạc, tuy rằng cô không biết thân phận thật của Giang Húc Đông là gì, nhưng rõ ràng cũng là quân nhân.
“Xem ra anh cũng nổi tiếng ghê đó.”
Cô quay đầu trêu chọc Cố Phong.
Cố Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái này cũng quá ngây thơ rồi.
“Diệp Ninh, mau lại đây, tôi giới thiệu bạn của tôi cho cô biết nè.” Trịnh Thư Vân cách đó không xa gọi với về phía Diệp Ninh.
Diệp Ninh chào tạm biệt Giang Húc Đông, lại ra hiệu cho Cố Phong có thể ở lại nói chuyện với anh ấy thêm lát nữa.
Cô chỉ là cảm thấy Giang Húc Đông ở một mình sẽ rất nhàm chán, có lẽ tính cách của anh ấy sẽ rất hợp để nói chuyện với Cố Phong.
Cố Phong nhìn thấy Diệp Ninh chạy về phía Trịnh Thư Vân, mặt mày dịu dàng.
“Anh yêu cô ấy lắm đúng không?” Giang Húc Đông đột nhiên nói một câu, ngắt ngang mạch suy nghĩ của Cố Phong.
Cố Phong nhìn Giang Húc Đông, nhưng lời này thật sự có hơi quá giới hạn.
Giang Húc Đông lại không thèm để ý chút nào, chỉ là có chút ghen tị vì anh có được một người vợ tốt như Diệp Ninh mà thôi.
“Cô ấy xứng đáng được anh yêu.”
Anh ấy lại lặp lại lần nữa.
Cố Phong đã nhận ra cảm xúc của Giang Húc Đông dành cho Diệp Ninh, có lẽ mối quan hệ giữa hai người bọn họ còn phức tạp hơn những gì anh tưởng tượng một chút.
“Tôi biết.”
“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Hình như Giang Húc Đông không quá hài lòng với phản ứng của anh ấy, đến cả giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Cố Phong nhíu mày hỏi: “Vấn đề gì chứ?”
Anh cũng không nghe thấy anh ấy hỏi cái gì.
Giang Húc Đông hỏi lại lần thứ ba: “Anh rất yêu cô ấy đúng không?”
Cũng cùng một câu nói, nhưng hiện tại lại biến thành một câu hỏi.
Cố Phong ngẩn người, không phải anh không muốn trả lời, mà là không biết phải trả lời như thế nào.
Anh yêu Diệp Ninh sao?
Bắt đầu từ ngày hai người bọn họ kết hôn, anh đã kháng cự, bất đắc dĩ trước cuộc hôn nhân này. Anh cũng rất chán ghét, lạnh nhạt với Diệp Ninh của thời điểm đó.
Thậm chí anh còn chẳng ôm chút hi vọng gì về cuộc hôn nhân này.
Nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, Diệp Ninh đã bắt đầu thay đổi. Anh hoàn toàn không thể đuổi kịp tốc độ thay đổi của cô, chờ đến khi anh ý thức được gì đó thì Diệp Ninh cũng đã lột xác trở nên bắt mắt như bây giờ.
Hai người bọn họ ngay từ lúc bắt đầu là lôi kéo, sau đó đôi bên đều kháng cự nhau, lại đến bây giờ chung sống hòa bình, từ trước đến nay đều chưa bao giờ nói đến đề tài yêu hay không yêu này.
Cố Phong đảo mắt nhìn về phía Diệp Ninh, nhìn gương mặt cười vui vẻ của cô, cảm thấy như thế cũng đã đủ rồi.
“Vấn đề này khó trả lời lắm sao?” Giang Húc Đông đã tìm được câu trả lời trong sự im lặng của anh.
“Đúng vậy, rất khó trả lời.” Ít nhất ở hiện tại, Cố Phong vẫn chưa thể nào khẳng định nói rằng anh yêu Diệp Ninh.
Anh chỉ biết Diệp Ninh là vợ của anh, đây là sự thật mà bất cứ ai đều không thể thay đổi.
TBC
Mà bọn họ còn có thời gian rất dài để sống chung, để tìm hiểu, cùng nhau chung sống.