Hôm sau, đoàn văn công.
“Ông chủ Hồng Hải đính hôn với Diệp Tử rồi?!”
“Diệp Tử là một người ưu tú như thế, tại sao lại đính hôn với ông chủ Hồng Hải chứ?”
“Ông chủ Hồng Hải có tiền có thế, Diệp Tử là trụ cột của Hồng Hải, hai người bọn họ đính hôn với nhau không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Nhưng mà ông chủ Hồng Hải cũng lớn tuổi rồi đúng không? Với lại trên mặt còn có sẹo nữa, trông cũng rất đáng sợ.”
Từ Minh Vũ còn chưa đến, trong đại sảnh của đội nhạc khí đã tràn ngập tiếng bàn tán về buổi lễ đính hôn ngày hôm qua.
Thật ra cũng không thể trách mọi người nhiều chuyện được, chỉ là tiệc đính hôn của Mục Văn Hạo làm quá rầm rộ, rõ ràng đã trở thành tiêu điểm của sự bàn tán, đến cả đầu đề của mấy trang báo ngày hôm nay cũng đều là việc này.
Trịnh Thư Vân nghe mấy người Lý Mạn Mạn đánh giá Mục Văn Hạo, lập tức không tán thành.
“Nhìn người không thể chỉ nhìn mặt ngoài được, tuy rằng gương mặt ông chủ Mục có tì vết, nhưng mà một người truyền kỳ như thế, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái thích.”
Bên cạnh lập tức có người phản bác ngay: “Đúng là có rất nhiều phụ nữ thích, nhưng mà đều chỉ thích tiền của anh ta thôi. Tôi nghe nói bên người anh ta có nhiều gái lắm, nếu Diệp Tử thật sự gả cho anh ta, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không dễ dàng gì.”
“Sao cô biết sau khi ông chủ Mục đính hôn rồi sẽ không hồi tâm chuyển ý chứ? Tôi thì lại cảm thấy càng là loại người đàn ông như thế, khi thật sự thích một người rồi sẽ yêu đến suốt đời đó.” Trịnh Thư Vân nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói lại mang theo vẻ hướng tới.
“Thư Vân, cô cũng không thể vì thích Diệp Tử mà cảm thấy Mục Văn Hạo cũng là người tốt đó?”
Trịnh Thư Vân lập tức trả lời: “Diệp Tử là Diệp Tử, ông chủ Mục là ông chủ Mục, tôi sẽ không lẫn lộn giữa hai người bọn họ!”
Bên này càng nói càng náo nhiệt, mà Diệp Ninh thì lại ngồi ở trước đàn dương cầm không nói một lời.
Quả nhiên hiện tại toàn bộ mọi người trong thành phố đều đã biết Mục Văn Hạo đính hôn với Diệp Tử.
Hơn nữa đến cả báo chí cũng đã đăng bài, nguyên một tờ báo, lại chỉ có một tấm ảnh Mục Văn Hạo tiếp đãi khách khứa, Mộng Kiều Nhụy thì đến cả một cọng tóc cũng không lộ ra ngoài, tất cả những chuyện này đều là do Mục Văn Hạo tự bày mưu đặt kế.
“Diệp Tử” đã trở thành người đứng ở đầu sóng ngọn gió.
“Diệp Ninh, cô có còn ổn không đó?”
Trịnh Thư Vân nói chuyện với người trong đội xong rồi, đi đến bên cạnh Diệp Ninh, có chút bất an nhìn cô.
Diệp Ninh ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô ấy nói: “Tôi không có việc gì.”
Trịnh Thư Vân rất tốt, nhưng có đôi khi lòng hiếu kỳ lại rất nặng. Hơn nữa hiện tại cô ấy rõ ràng đã phát sinh hứng thú với Mục Văn Hạo, cho nên Diệp Ninh không muốn lại làm Trịnh Thư Vân lại tò mò thêm bất cứ thứ gì về chuyện ngày hôm qua nữa.
Trịnh Thư Vân nhìn thấy cô bình tĩnh như thế, thật sự đã không còn có vẻ gì là không bình thường nữa.
“Ừm, ngày hôm qua doanh trưởng Cố có ở nhà không?”
Suốt buổi tối ngày hôm qua Trịnh Thư Vân gần như đều không thể ngủ ngon, trong đầu toàn là nghĩ đến chuyện cô ấy đã hứa với Cố Phong.
Cô ấy thật sự không rõ rốt cuộc thì Cố Phong đã gặp được chuyện gì trong bữa tiệc đính hôn đó, vì sao đến cả việc anh đến đó cũng không thể cho Diệp Ninh biết?
Nhưng cô ấy đã hứa với Cố Phong rồi, hơn nữa còn thề, cho nên hiện tại cũng chỉ có thể nói bóng nói gió quan tâm một chút thôi.
Diệp Ninh lắc đầu: “Hôm qua anh ấy có việc, buổi tối không có về nhà.”
Chiều hôm qua Cố Phong có gọi điện thoại về cho cô, nói chờ giải quyết xong việc sẽ rất trễ cho nên sẽ trực tiếp về ký túc xá bên kia luôn.
Trong lòng Trịnh Thư Vân lại càng thêm bất an : “Vậy à.”
“Cô làm sao thế?” Diệp Ninh cũng nhận ra cô ấy có chút do dự muốn nói lại không dám nói.
Thấy Diệp Ninh nhìn chăm chú vào mình như thế, Trịnh Thư Vân nhanh chóng vờ như không có việc gì mà dời sang đề tài khác.
“Tôi chỉ là tùy tiện hỏi thăm vậy thôi. Đúng rồi, ngày hôm qua sau khi cô đi về, tôi còn quay về tham dự tiệc đính hôn của ông chủ Mục, tiệc đính hôn náo nhiệt lắm, tiến hành cũng rất thuận lợi.”
Sắc mặt Diệp Ninh càng thêm âm u, cô không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến Mục Văn Hạo nữa.