Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Sáng sớm cuối tuần, Diệp Ninh đã nhận được cuộc điện thoại do Trịnh Thư Vân gọi đến
Cô ấy hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt trước, hai người cùng nhau đi tham dự tiệc đính hôn của Mục Văn Hạo.
Diệp Ninh cúp máy xong lại thở dài, cô khuyên suốt ba ngày cũng không thể làm Trịnh Thư Vân dẹp cái ý định này đi.
Máy bàn lại vang lên lần nữa, lúc này ống nghe lại truyền đến âm thanh sung sướng của Mục Văn Hạo.
“Chừng nào cô đến đây?”
Anh ta cứ thế mà trực tiếp gọi điện thoại đến đây, hoàn toàn không thèm suy xét đến vấn đề Cố Phong có ở nhà hay không, đối với Diệp Ninh mà nói, đây đã là sự khiêu khích cực lớn.
“Nếu cô nói cô không đến, tôi cũng không ngại trực tiếp cho xe đến đó đón cô.”
Giọng của Mục Văn Hạo rất nhẹ nhàng, nhưng lời anh ta nói ra lại làm trong lòng Diệp Ninh cực kỳ khó chịu.
Diệp Ninh xụ mặt xuống, bàn tay cầm lấy ống nghe siết lại thật chặt.
“Tôi sẽ đi.”
“Vậy tôi ở đây chờ cô.”
Mục Văn Hạo nói xong lập tức cúp máy.
Diệp Ninh mím chặt khoé môi, mặc kệ Mục Văn Hạo có ý đồ xấu xa gì, cô cũng chỉ có thể giặc đến thì đánh,nước lên nâng nền thôi.
Hôm nay mới sáng sớm Cố Phong đã đi ra ngoài rồi, hôm nay ở bộ đội vốn dĩ là được nghỉ ngơi, nhưng anh lại nói là có việc rồi lập tức rời đi. Bởi vì ngày hôm nay cô cũng sẽ tham dự tiệc đính hôn của Mục Văn Hạo, cho nên cô cũng không hỏi Cố Phong đi đâu làm gì.
Cô tùy tiện mở tủ quần áo ra chọn đại một bộ quần áo, thay quần áo xong đi ra ngoài.
Trên đường đi đến nơi hẹn gặp với Trịnh Thư Vân, mí mắt của cô giật liên hồi, giật đến mức làm cô phát phiền.
“Diệp Ninh, chỗ này nè!”
Trịnh Thư Vân ngồi trong chiếc xe đậu ở ven đường, kêu to với Diệp Ninh đang đi đến gần.
Diệp Ninh lên xe, sau đó nhìn Trịnh Thư Vân, trực tiếp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hôm nay Trịnh Thư Vân không chỉ trang điểm vô cùng hoa hoè lộng lẫy, đến cả kiểu tóc cũng được tạo kiểu vô cùng tỉ mỉ. Khoa trương nhất chính là cô ấy còn mặc lễ phục váy dài, chẳng hề thua kém mấy bộ đồ biểu diễn mà cô mặc lúc lên sân khấu ở Hồng Hải biểu diễn.
Nếu người ngoài không biết nhìn vào, có lẽ còn cho rằng hôm nay là tiệc đính hôn của Trịnh Thư Vân nữa.
“Diệp Ninh, sao cô ăn mặc quần áo đơn giản quá vậy?”
Trịnh Thư Vân hoàn toàn không ý thức được là cô ấy có vấn đề, không ngờ còn cảm thấy Diệp Ninh ăn mặc bình thường như thế là có vấn đề.
“Chúng ta chỉ là đi tham dự tiệc đính hôn thôi, tôi có phải nhân vật chính đâu, ăn mặc thế này là được rồi.”
Diệp Ninh nói một cách đương nhiên, thuận tiện ám chỉ là cô ấy ăn mặc hơi bị lố.
Nhưng mà Trịnh Thư Vân cũng có lập luận của riêng mình: “Chúng ta tham dự tiệc đính hôn của ông chủ Mục đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở các ngành nghề đến tham dự, dù sao cũng phải ăn mặc long trọng một chút mới coi như thể hiện ra thành ý của mình được chứ.”
Diệp Ninh cười gượng ha hả hai tiếng, cô chính là muốn không thèm để ý đến đó.
“Nhưng mà cũng không sao hết, cô có gương mặt như thế này, cho dù mặc cái bao tải thì chắc cũng đều đẹp hết.” Trịnh Thư Vân trực tiếp bắt đầu khen ngợi Diệp Ninh.
TBC
Diệp Ninh giảm cân gầy xuống thành công xong thật sự có được một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, đây chính là thứ mà cho dù có dùng vàng bạc châu báu hay là quần áo xinh đẹp quý giá cũng không thể nào đắp nặn ra được.
Lần này Diệp Ninh thật sự bị cô ấy chọc cho bật cười: “Chờ lát nữa đến bữa tiệc rồi, cô phải theo sát tôi đó.”
Cô thật sự không muốn làm Trịnh Thư Vân tiếp xúc đến thế giới của Mục Văn Hạo, bởi vì nơi đó chắc chắn là một nơi còn muốn hắc ám, khủng bố hơn trong tưởng tượng của mấy người bọn họ rất nhiều.
“Tuân mệnh! Tôi bảo đảm sẽ không chạy lung tung!” Trịnh Thư Vân vỗ n.g.ự.c bảo đảm.
Diệp Ninh không chỉ không thả lỏng lại, ngược lại nhà hàng kia, trong lòng cô lại càng thêm căng thẳng hơn nữa.