Đạo lý mà Diệp Ninh nói, Cố Phong đương nhiên cũng hiểu, nhưng mà không lẽ hiểu thì không cần làm cái gì hết sao?
“Sau khi hỏi được tên người đó rồi, có thể giao cho công an đi điều tra.”
“Sao anh lại ngây thơ như thế chứ? Công an sẽ vì một lời nói của kẻ điên mà lập tức lập án điều tra sao?” Giọng của Diệp Ninh có chút lạnh lùng.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ thương hại Vương Hinh Tuyết, Vương Hinh Tuyết thành ra như thế này hoàn toàn là do cô ta tự gieo gió gặt bão.
Mục Văn Hạo đúng là rất độc ác, nhưng mà cô ta mới là “người khởi xướng” chân chính.
Cố Phong không ngờ cô sẽ có thái độ như thế này, hơi sửng sốt.
Anh biết Diệp Ninh và Vương Hinh Tuyết không thích nhau, nhưng cho dù nói thế nào bọn họ đều là đồng nghiệp, lại còn sống chung một đại viện, ở cùng một tòa nhà, cho dù Diệp Ninh không thích Vương Hinh Tuyết thì cũng không nên có thái độ như thế.
“Tiểu Ninh, cô làm sao thế?”
“Tôi không có thế nào hết, chỉ là không muốn nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Vương Hinh Tuyết.” Diệp Ninh hoàn toàn không thèm che giấu cảm giác chán ghét của cô đối với Vương Hinh Tuyết.
Cố Phong nhíu chặt mày lại, giờ phút này mới ý thức có lẽ ân oán giữa Diệp Ninh và Vương Hinh Tuyết còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của anh rất nhiều.
Nhưng mà so với Vương Hinh Tuyết thì anh lại càng để ý đến ông chủ Mục mà Vương Hinh Tuyết nói đến hơn, rốt cuộc thì đó có phải là Mục Văn Hạo mà anh từng gặp lần trước không!
“Nếu anh muốn hỏi thì cứ hỏi đi, tôi sẽ không can thiệp vào quyết định của anh.”
Trong sự việc này, cô không thể nào đứng cùng một phe với Cố Phong, chuyện duy nhất cô có thể làm chính là không nhúng tay vào chuyện của anh.
Còn việc rốt cuộc sự kiện này sẽ phát triển theo chiều hướng nào thì cứ để nó thuận theo tự nhiên đi.
Thái độ này của Diệp Ninh ngược lại làm Cố Phong có hơi do dự.
Hai ngày sau, không đợi Cố Phong đi tìm người nhà họ Vương thì Vương Hinh Tuyết lại xảy ra chuyện nữa.
Sáng sớm trời vừa mới sáng, cả tòa nhà đều bị tiếng kêu rên đầy đau đớn của Vương Hinh Tuyết làm bừng tỉnh.
Chờ đến khi mấy người Diệp Ninh và Cố Phong đi ra ngoài xe thì Vương Hinh Tuyết đã bị xe đưa đến bệnh viện.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà mấy người Lý Kim Phượng chạy ra nhanh hơn thì lại nhìn thấy rất rõ ràng.
“Là sinh non!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, dù sao Vương Hinh Tuyết cũng là một đứa con gái còn chưa kết hôn, hiện tại lại đột nhiên sinh non, ai mà không khiếp sợ được chứ.
“Lúc nãy bác sĩ đến đây cấp cứu nói Vương Hinh Tuyết đã mang thai được bốn năm tháng rồi.”
“Sao cái con nhỏ này lại có thể giấu kỹ thế nhỉ, đã mang thai lâu như thế rồi?”
“Cho nên người đàn ông kia là ai?”
Toàn bộ đại viện đều nổ tung, ở thời điểm hiện tại việc chưa kết hôn đã có con là vi phạm đạo đức rất khó chấp nhận được.
Diệp Ninh lạnh nhạt đứng nghe, cô đã biết Vương Hinh Tuyết mang thai từ lâu rồi.
Cô ta có thể lừa dối người xung quanh lâu như thế, thứ nhất là bởi vì Vương Hinh Tuyết vốn dĩ rất mảnh khảnh, bụng to lên cũng không quá rõ ràng. Thứ hai là lúc trước thời tiết rét lạnh, ăn mặc quần áo rất dày, cho nên cũng có thể che giấu được.
Hiện tại thời tiết dần dần trở nên ấm áp, cho dù cô ta không sinh non thì chuyện mang thai cũng sẽ không giấu được quá lâu.
Chỉ là không biết hiện tại Cố Phong đang có tâm trạng như thế nào nhỉ?
Cô quay đầu nhìn về phía Cố Phong, cũng không nhìn thấy rõ cảm xúc của anh.
Nhưng mà dựa theo tình huống hiện tại của Vương Hinh Tuyết thì có lẽ tạm thời sẽ không thể trả lời được câu hỏi của anh rồi.