Chờ Diệp Ninh đi vào viện gia thuộc, đứng ở dưới lầu mới thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ của nhà mình.
Trong phòng đen thui không có bất cứ ánh sáng gì.
Hiện tại cũng đã khá trễ, cô cũng không thể xác định là Cố Phong không về hay là đã ngủ mất rồi.
Hiển nhiên xác suất của cái thứ nhất sẽ càng cao hơn.
Vài phút sau, cô mở cửa phòng ra, quả nhiên Cố Phong cũng không có ở nhà.
Đây vốn dĩ là một chuyện cực kỳ bình thường, nhưng mà không biết có phải vì khoảng thời gian này Cố Phong luôn ở trong nhà hay không, hiện tại căn phòng chỉ có một người lại là cho Diệp Ninh có cảm giác trống rỗng quạnh quẽ.
Nhưng mà loại cảm xúc này chỉ kéo dài chừng vài giây, lập tức bị cô vứt ra sau đầu.
Mà lúc này, Cố Phong đang đứng thẳng ở dưới lầu, bóng dáng cô đơn nhìn ánh đèn đang sáng lên trong phòng.
Anh cũng không có ý định lên lầu, bởi vì anh sợ, sẽ sau khi đối mặt với Diệp Ninh rồi, càng sẽ không nỡ rời cô đi.
Không biết qua bao lâu sau, ánh đèn trong phòng tắt đi, Cố Phong thu hồi ánh mắt lưu luyến, cô đơn xoay người, rời khỏi đại viện.
Mấy ngày sau đó, cuộc sống của Diệp Ninh đã khôi phục lại như bình thường.
Bận rộn chạy tới chạy lui giữa đoàn văn công và Hồng Hải.
Cố Phong vẫn không hề về nhà, cô phải chủ động đi gọi điện thoại hỏi thăm.
Cố Phong chỉ nói với cô là dạo gần đây trong doanh có rất nhiều công việc, mỗi ngày anh đều phải làm việc đến nửa đêm, cho nên trực tiếp ngủ lại trong ký túc xá trong doanh.
Diệp Ninh cũng không nghi ngờ anh, chỉ dặn dò anh phải chú ý giữ sức khỏe.
Cố Phong vốn cho rằng chỉ cần anh không về thì sẽ tạm thời trấn an được Mục Văn Hạo, mãi đến khi anh nhận được cuộc điện thoại của Mục Văn Hạo lần thứ hai.
“Chắc anh cũng biết việc mấy ngày tới đoàn văn công sẽ tiếp đãi đoàn quan sát nước ngoài đúng không, ngay lúc này mà anh còn muốn làm Tiểu Ninh bị chuyện ly hôn làm ảnh hưởng đến công việc sao?” Cố Phong dùng giọng điệu sắc bén nhắc nhở Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của anh: “Cho nên ý của doanh trưởng Cố là chờ đoàn quan sát nước ngoài rời đi rồi, anh sẽ ly hôn ngay, đúng không?”
Anh ta vừa mới nói xong câu này, ông nghe lập tức lặng ngắt như tờ, sau đó lại là một khoảng lặng giống như c.h.ế.t chóc kéo dài chừng mười giây.
“Được. Vậy tôi lại cho doanh trưởng Cố thêm vài ngày cuối cùng, nếu sau khi đoàn quan sát nước ngoài rời khỏi rồi, doanh trưởng Cố lại muốn tìm cớ khác để từ chối, đến lúc đó tất cả mọi người trong thành phố đều sẽ biết Diệp Tử trụ cột của Hồng Hải, vị hôn thê của Mục Văn Hạo chính là Diệp Ninh của đoàn văn công.” Mục Văn Hạo dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói ra lời uy h.i.ế.p tàn nhẫn nhất, hoàn toàn không cần Cố Phong mở miệng trả lời, nói xong lập tức cúp máy.
TBC
Mu bàn tay của Cố Phong nổi lên gân xanh dữ tợn, dùng hết toàn bộ sức lực mới bình tĩnh đặt ống nghe về vị trí cũ.
Chờ anh từ phòng thường trực quay về doanh bộ, Lôi Vĩnh Minh gần như chỉ cần nhìn thoáng qua là lập tức phát hiện anh không được bình thường, vội vàng tiến lên hỏi: “Doanh trưởng, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Hiện tại Cố Phong trông rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn gấp mấy chục lần khi anh đánh thua trận nữa.
Lôi Vĩnh Minh có chút sợ hãi hết hồn, bởi vì anh ta thật sự không nghĩ ra được, rốt cuộc là loại chuyện gì mà lại có thể ảnh hưởng anh đến mức này chứ?
“Không có việc gì.” Giọng nói của Cố Phong vừa trầm thấp lại áp lực, lần này không nói thẳng là có việc gì, không cho anh ta có bất cứ cơ hội nào để tìm hiểu thêm nữa.
Lôi Vĩnh Minh đã hiểu ý của anh, lập tức ngậm miệng, nhíu chặt mày, đồng thời cũng ý thức được có lẽ vấn đề thật sự đã rất nghiêm trọng.