Trịnh Thư Vân cũng đã hơi say, Mộng Kiều Nhụy cảm thấy hình như Diệp Ninh muốn nói chuyện với Mục Văn Hạo, lập tức chủ động đỡ Trịnh Thư Vân lên xe trước.
“Vì sao anh muốn tiếp cận Thư Vân hả?”
Diệp Ninh đè thấp giọng chất vấn Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo lộ ra vẻ mặt vô tội: “Trời đất chứng giám, tôi hoàn toàn không hề cố ý tiếp cận cô ta, là cô ta chủ động tò mò về chuyện của hai chúng ta.
Khi nói đến chữ “chúng ta”, anh ta còn cố ý nhấn mạnh thêm.
Diệp Ninh hận anh ta đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Anh biết rõ thân phận của cô ấy, cô ấy không phải người anh có thể trêu chọc được!”
Người đàn ông này thật đúng là vô pháp vô thiên, nhưng cho dù anh ta có giỏi đến mức nào thì cũng không có chuyện đến cả bộ đội cũng không sợ.
Mục Văn Hạo sờ mũi, vẫn cứ là dáng vẻ cà lơ phất phơ kia.
TBC
“Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không trêu chọc cô ta. Người tôi muốn trêu chọc chỉ có…”
“Sau này anh cách xa cô ấy ra!” Diệp Ninh lạnh lùng cảnh cáo, hoàn toàn không cho anh ta có cơ hội nói tiếp.
Mục Văn Hạo nhìn theo Diệp Ninh lên xe, đáy mắt lộ ra một nụ cười đầy nghiền ngẫm.
Không bao lâu sau, tất cả mọi người trong thiên hạ này đều sẽ biết, ai mới là người phụ nữ của anh ta!
Mộng Kiều Nhụy đứng ở bên cạnh anh ta, cùng anh ta cùng nhau dõi mắt nhìn theo xe rời đi.
“Cô ấy nói bảo tôi không được trêu chọc Trịnh Thư Vân, có phải cô ấy đang ghen tị không?” Mục Văn Hạo giống như đang lầm bầm lầu bầu, lại giống như đang dò hỏi.
Toàn thân Mộng Kiều Nhụy đều cứng đờ, Diệp Ninh ghen? Làm gì có chuyện đó chứ.
Người ta rõ ràng là đang lo lắng cho bạn của mình thôi.
Nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này làm Mục Văn Hạo mất hứng, chỉ có thể nói theo anh ta: “Chắc là thế, không phải con gái nào cũng đều như thế sao. Nếu cô ấy không thích, vậy ông chủ cũng đừng tiếp xúc với Trịnh Thư Vân nữa, có được không?”
Mộng Kiều Nhụy thử nói, cô ta cũng chỉ là vì muốn làm Diệp Ninh và Mục Văn Hạo có thể hoà bình ở chung với nhau mà thôi.
Mục Văn Hạo hài lòng bật cười thành tiếng, không trả lời câu hỏi của Mộng Kiều Nhụy, tâm trạng cực kỳ sung sướng.
Trong xe, Trịnh Thư Vân cũng đang cười nói: “Diệp Ninh, hôm nay tôi vui lắm đó. Không chỉ gặp được ông chủ Mục mà còn có thể uống rượu với Diệp Tử nữa, cuối cùng thì ước mơ của tôi cũng thành hiện thực rồi!”
Diệp Ninh tràn ngập tâm sự nặng nề: “Nếu ước mơ của cô đã thành hiện thực rồi, vậy sau này cô cũng hạn chế đến Hồng Hải lại đi.”
“Được rồi, nghe lời cô.” Cho dù Trịnh Thư Vân có không đi thật hay không, dù sao thì trả lời rất dứt khoát, nhưng mà câu nói tiếp theo của cô ấy lập tức làm Diệp Ninh trực tiếp thu hồi suy nghĩ lại.
“Diệp Ninh, cô có cảm thấy cô Mộng rất khác với Diệp Tử lúc trên sân khấu không?”
“Khác chỗ nào chứ?” Trong giọng nói của Diệp Ninh có chút căng thẳng.
Trịnh Thư Vân nghiêm túc cẩn thận lựa lời, không biết nên diễn đạt như thế nào mới đúng: “Tôi cứ có cảm giác, cảm thấy Diệp Tử trên sân khấu và trong hiện thực giống như hai người khác nhau hoàn toàn vậy.”
Diệp Tử trên sân khấu giống như một vị nữ vương, nhưng mà Mộng Kiều Nhụy đêm nay lại giống như một con cừu con dán sát bên người Mục Văn Hạo, hoàn toàn không còn nhìn thấy vẻ chủ kiến và ánh sáng của riêng cô nữa.
“Cô suy nghĩ nhiều quá rồi.” Diệp Ninh không thể không bội phục giác quan thứ sáu siêu nhạy bén của Trịnh Thư Vân.
“Cũng đúng. Tôi cũng không thể yêu cầu mỗi người trên sân khấu và dưới sân khấu đều giống nhau y như đúc được.” Trịnh Thư Vân ngáp dài, trực tiếp dựa vào trên người Diệp Ninh, nhắm mắt lại nói: “Tôi ngủ trước ha, chờ chừng nào về đến nhà thì gọi tôi dậy.”
Diệp Ninh hơi nghiêng người để cô ấy dựa vào người cô càng thoải mái hơn.