Đoàn văn công phỏng vấn suốt một ngày, chờ đến khi kết thúc, tren mặt mọi người đều lộ ra vẻ mỏi mệt.
Viên Học Trí chỉnh sửa tập hợp lại bảng ý kiến của mọi người, dùng nó làm căn cứ xác định người được chọn cuối cùng.
Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân cùng với các đồng nghiệp khác cùng nhau tan ca, Trịnh Thư Vân vừa đi vừa cảm thán.
“Không ngờ làm giám khảo phỏng vấn còn mệt hơn là đi tập luyện nữa.”
“Cô cả thấy mấy người đi phỏng vấn ngày hôm nay như thế nào? Có ai cực kỳ giỏi không?”
Mấy người Lý Mạn Mạn đều tò mò hỏi.
“Đúng là có, nhưng mà...”
Trịnh Thư Vân nghĩ đến Ngô Hàm Nhu, cô gái kia đúng ra rất giỏi, nhưng mục đích lại không quá rõ ràng.
“Nhưng mà cái gì, mau nói đi!”
Những người khác nghe cô ấy nói thế lại càng thêm tò mò.
“Các cô đừng hỏi tôi, hỏi Diệp Ninh đi, chuyện này có liên quan đến cô ấy đó.” Trịnh Thư Vân cũng không biết nên nói như thế nào, dứt khoát đẩy chuyện này cho Diệp Ninh.
Diệp Ninh dở khóc dở cười, bị mọi người vây quanh hỏi thăm.
Cố Phong đứng cách của đoàn văn công không xa, nhìn thấy Diệp Ninh và các đồng nghiệp vừa nói vừa cười đi về phía này.
Nụ cười của cô hiền hòa lại thân thiết, đẹp đến mức làm người ta không rời mắt được.
Gần như cùng thời khắc đó, anh lập tức cảm giác được tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.
Anh càng ngày càng tiếp cận đến “chân tướng” mà anh muốn xác nhận.
Nếu anh ghen tị, vậy có thể hoàn toàn khẳng định anh thích Diệp Ninh.
Anh đảo mắt nhìn về phía mấy đồng nghiệp nam đi bên cạnh Diệp Ninh, bầu không khí giữa bọn họ và Diệp Ninh vô cùng hòa hợp.
Anh nghiêm túc nhìn chằm chằm vài giây, muốn cảm nhận được cảm xúc thay đổi.
Nhưng lần này lại làm anh kinh ngạc, anh nhìn thấy Diệp Ninh tiếp xúc với các đồng nghiệp nam kia, nhưng lại không hề cảm thấy ghen ghét hay có cảm xúc gì khác cả.
Hình như kết quả này nằm ngoài dự đoán của Cố Phong.
Thật ra cũng không thể trách anh ngu ngốc được, thật sự là vì anh chẳng có kinh nghiệm yêu đương gì cả.
Bắt đầu từ năm mười tám tuổi gia nhập quân đội đến bên giờ, bên cạnh anh toàn là con trai đực rựa. Không chút nào khoa trương mà nói, ngoại trừ người nhà ra, số lần anh tiếp xúc với nữ tính có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Yêu đương vốn dĩ đã không nằm trong kế hoạch cuộc đời của anh, huống chi anh còn nhảy vọt qua giai đoạn quan trọng nhất này, trực tiếp nhảy vào hôn nhân luôn.
Hiện tại anh cẩn thận như thế cũng là bởi vì không muốn vì sự không chắc chắn của bản thân mà cuối cùng sẽ làm Diệp Ninh bị tổn thương.
Nếu thích thì phải đối xử nghiêm túc, sẽ theo đuổi, yêu nhau, chung sống cùng nhau.
Nếu như không có tình cảm thì cứ dựa theo những gì Diệp Ninh nói, mạnh người nào người nấy sống.
“Diệp Ninh, có phải đó là doanh trưởng Cố không? Anh ấy đến đón cô tan ca kìa.” Trịnh Thư Vân tinh ắt là người đầu tiên phát hiện ra Cố Phong đứng trước xe jeep.
Cố Phong mặc quân trang lại hơi dựa vào trước đầu xe, bớt đi một ít góc cạnh cứng rắn, thêm một chút vẻ ôn hòa điển tra.
Trịnh Thư Vân nhìn thấy Cố Phong như thế, trong lòng bắt đầu cảm thán.
Người đàn ông này thật sự quá ưu tú.
Diệp Ninh nhìn về phía Cố Phong, có hơi kinh ngạc, có lẽ anh sẽ không tự nhiên vô cớ đến đón cô. Ngay sau đó cô lại nghĩ đến hôm nay là ngày Chu Giai Bội đến phỏng vấn, trong đầu lập tức có đáp án.
Chỉ trong chốc lát, mấy người bọn họ đã đi đến trước mặt Cố Phong.
“Doanh trưởng Cố, anh đến đón Diệp Ninh hả?”
Người dám không chút kiêng dè trêu chọc Cố Phong như thế, cũng chỉ có Trịnh Thư Vân thôi.
Cố Phong khẽ “ừm” một tiếng, sau đó lại nhìn về phía Diệp Ninh.
“Ui cha, tình cảm của hai người tốt ghê.” Trịnh Thư Vân phát ra tiếng cảm thán vô cùng khoa trương, làm những người khác cũng đều mỉm cười theo.
Nhưng mà ở đoàn văn công, chuyện tình cảm của Cố Phong và Diệp Ninh rất tốt cũng không coi là bí mật gì.
Dù sao mấy ngày trước Cố Phong còn cùng Diệp Ninh đến tham dự hôn lễ của Lý Mạn Mạn mà.
Diệp Ninh cũng không phản bác, chỉ cười mà không nói gì.
Đã có Cố Phong đến đón, mấy người khác đều biết điều, chào hỏi xong lập tức rời đi.
Diệp Ninh nhìn chiếc xe jeep phía sau anh hỏi: “Sao anh còn lái xe đến nữa?”
TBC
Cố Phong trả lời: “Tôi đi ra ngoài làm việc, sẵn tiện đến giờ này nên đến đón cô về luôn.”