Trịnh Thư Vân nghe Diệp Ninh nghi ngờ bản thân như thế, lập tức lên tinh thần.
“Tuy rằng tôi cũng chưa từng yêu đương gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tôi có thể thấu hiểu đàn ông mà đúng không? Nếu cô cảm thấy tôi nói không đúng, vậy tôi đây phân tích cho cô nghe.”
Vừa lúc Diệp Ninh cũng đang khó hiểu không biết vì sao Cố Phong lại khác thường như thế, nghe Trịnh Thư Vân nói một cách chắc nịch như thế, dứt khoát không ngắt lời cô ấy nữa.
“Có phải từ trước đến giờ doanh trưởng Cố chưa bao giờ chủ động đi đón cô tan ca đúng không? Nhưng mà hiện tại anh ấy không chỉ có chủ động đến đón cô tan ca mà còn đồng ý cùng cô đến tham dự hôn lễ của Mạn Mạn, việc này chứng minh anh ấy càng ngày càng để ý đến cô rồi.”
Diệp Ninh nghiêm túc lắng nghe, sau đó theo bản năng cãi lại: “Anh ấy đón đón tôi tan ca có lẽ chỉ là tiện đường. Đi tham dự hôn lễ với tôi có lẽ là vì cuối tuần rảnh rỗi nhàm chán.”
Trịnh Thư Vân chậc lưỡi vài tiếng, tiếp tục cung cấp thêm càng nhiều chứng cứ cho cô: “Trước kia khi anh ấy còn là liên trưởng, một tháng chưa chắc về nhà được một lần, nhưng mà hiện tại mỗi ngày anh ấy đều về nhà đúng không? Đây đã là chứng minh tốt nhất rồi.”
“Có lẽ là vì trong bộ đội không quá bận rộn thì sao?” Lúc Diệp Ninh nói ra những lời này thì đã không còn quá tự tin.
“Chị hai à, cô cảm thấy lý do này có sức thuyết phục sao? Trước kia làm liên trưởng thì bận, hiện tại người ta đã lên chức doanh trưởng, ngược lại hết bận rồi? Sao có chuyện này được chứ.” Trịnh Thư Vân trợn trừng mắt.
Diệp Ninh hơi há miệng, thật sự không biết nói gì.
Hơn nữa hiện tại Cố Phong còn đang ngủ trên cái giường gấp giản dị kia, ngủ lại trong ký túc xá bộ đội chắc chắn sẽ thoải mái hơn ngủ giường gấp rất nhiều.
TBC
Ngẫm lại, phân tích của Trịnh Thư Vân đúng là rất có lý.
Trịnh Thư Vân thấy cô cuối cùng cũng không nói gì, liên tục cố gắng bổ sung: “Không lẽ cô không phát hiện sao, mỗi lần doanh trưởng Cố nhìn cô, ánh mắt đều cực kỳ dịu dàng?”
Diệp Ninh kinh ngạc hỏi: “Có hả?”
Trịnh Thư Vân vô cùng khẳng định gật đầu: “Lúc trước ở hôn lễ của Mạn Mạn thì tôi đã phát hiện rồi, anh ấy luôn đặt lực chú ý trên người cô, cô đi đâu là anh ấy đi theo đó. Cho dù là vào những lúc anh ấy nói chuyện với người khác thì cũng sẽ thường xuyên nhìn về phía cô.”
Diệp Ninh hoàn toàn ngơ ngẩn, sao cô lại hoàn toàn không phát hiện ra thế?
Trịnh Thư Vân cảm thấy mấy chuyện cô ấy liệt kê ra lúc nãy cũng đã hoàn toàn có thể chứng minh được rồi, thật lòng cảm thấy vui vẻ thay cho Cố Phong.
“Không phải cô luôn rất thích doanh trưởng Cố sao, tuy rằng lúc hai người kết hôn không được vui vẻ cho lắm, nhưng hiện tại cũng coi như hai người đều yêu thích nhau. Hai cô coi như là cưới trước yêu sau đúng không? Trải nghiệm tốt đẹp như thế, phải nên kể lại cho đạo diễn Trương nghe, để anh ấy sắp xếp viết thành kịch bản mới được.”
Trịnh Thư Vân càng nói càng phấn khởi, thật sự cảm thấy suy nghĩ này rất hay.
Diệp Ninh vốn đang bực bội phiền loạn, lúc này không chỉ không cảm thấy dễ chịu mà ngược lại còn càng thêm rối loạn.
Cô còn chưa làm rõ rốt cuộc chuyện ngày hôm qua là thế nào, hiện tại lại còn phải rối rắm chuyện Cố Phong thích cô.
“Diệp Ninh, mớ dược liệu tôi đưa cho cô lần trước, cô còn giữ đúng không? Mấy dược liệu kia tốt lắm đó, tối nay cô cho doanh trưởng Cố uống đi, cho dù hai người vì chuyện gì mà cãi nhau thì tuyệt đối đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.”
Trịnh Thư Vân chủ động giúp Diệp Ninh giải quyết chuyện ưu phiền.
Ông bà ta có một câu rất hay, hai vợ chồng chính là đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa.
Cô ấy không nhắc đến mở dược liệu kia thì còn đỡ, vừa nhắc đến, toàn bộ lực chú ý của Diệp Ninh lập tức bị hấp dẫn đến.
“Tôi quăng rồi.”
Cái đống kia suýt chút nữa đã hại bọn họ thê thảm.
Trịnh Thư Vân lập tức từ trên ghế bật dậy, âm lượng lập tức cất cao mấy độ: “Sao cô lại quăng đi rồi?”
Tiếng la này làm mấy người đang nghỉ ngơi ở chỗ khác đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía hai người bọn họ.
Diệp Ninh không ngờ cô ấy sẽ có phản ứng kịch liệt như thế, nhanh chóng túm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, làm cô ấy ngồi xuống.
Trịnh Thư Vân cũng ý thức được bản thân đã mất kiểm soát, nhưng mà vẫn cực kỳ tiếc nuối.
“Mấy cái đó toàn là đồ tốt không đó, bên trong có vài dược liệu rất khan hiếm. Cô đúng là không có lương tâm mà, đi quăng hết mấy thứ tốt tôi tặng cho cô.”
Nói xong lời cuối cùng, cô ấy còn chu miệng lên thật cao.