Đêm khuya tĩnh lặng.
Bên trong lò lửa phát ra tiếng nổ lách tách.
Cố Phong lại mở cái giường đơn giản dị kia ra.
Diệp Ninh rửa mặt đi đến, nhìn thấy Cố Phong trong phòng, tuy rằng có hơi bất tiện, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy vô cùng yên tâm.
Cố Phong vốn dĩ đã định nằm xuống rồi, nhìn thấy Diệp Ninh thì ngẩn người.
Lúc này Diệp Ninh đang mặc một bộ đồ ngủ vừa người, tóc xõa tung, gò má trắng nõn xinh đẹp mang theo chút vẻ lười biếng, đẹp đến mức làm người ta không rời mắt được.
Điểm c.h.ế.t người chính là cúc áo ngủ phía trên của cô lại cởi bung ra, theo động tác đi lại của Diệp Ninh, có thể nhìn thấy xương quai xanh như ẩn như hiện, làm người ta liên tưởng đến rất nhiều thứ.
Không biết là vì lửa trong bếp lò quá lớn hay là do buổi chiều uống rượu, Cố Phong đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khát khô.
Diệp Ninh ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt của Cố Phong đỏ hơn bình thường rất nhiều, khó hiểu hỏi: “Sao mặt của anh đỏ thế, khó chịu ở đâu hả?”
Cố Phong chợt hoàn hồn, lập tức ý thức được mình đã mất khống chế cảm xúc, đầu tiên là thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh.
“Không có, chắc là tại trong nhà quá nóng.”
“Nóng hả?”
Diệp Ninh thử cảm nhận nhiệt độ, đối với cô thì nhiệt độ này là vừa ấm.
Nhưng mà đàn ông khí huyết sung túc, chắc là sẽ sợ nóng hơn phụ nữ, cho nên anh cảm thấy nóng cũng bình thường thôi.
“Vậy có cần lấy bớt than đá ra không?”
“Không cần, ngủ là ổn thôi.” Cố Phong nói xong dùng tốc độ nhanh nhất nằm xuống giường, hơn nữa còn đưa lưng về phía Diệp Ninh.
Diệp Ninh nhìn anh vài giây, sau đó cũng nằm xuống.
Trong phòng yên lặng đến mức làm Cố Phong có thể nghe được nhịp tim đập của chính anh, cơ thể vốn dĩ còn có chút buồn ngủ, hiện tại lại cảm thấy cực kỳ tỉnh táo.
Trước kia anh cũng từng Diệp Ninh ngủ như thế này mấy đêm, nhưng chưa có bao giờ cảm thấy trong lòng rối loạn như bây giờ.
Hơn nữa chỉ cần anh nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên gương mặt của Diệp Ninh.
“Cố Phong, anh ngủ chưa?”
Nhưng đúng lúc này, giọng nói mềm nhẹ của Diệp Ninh lại vang lên bên tai anh, làm cõi lòng vốn dĩ không quá bình tĩnh của anh càng thêm xao động.
“Chưa.”
Diệp Ninh nghe anh trả lời, tiếp tục nói: “Hình như tôi bị mất ngủ rồi.”
Cố Phong lựa chọn im lặng, bởi vì anh không biết nên nói cái gì, càng lo lắng Diệp Ninh sẽ nhận ra sự khác thường của anh.
“Tôi hỏi anh một vấn đề, đương nhiên anh cũng có thể không trả lời.”
Hiếm khi hai người bình tĩnh như thế này, thật sự làm Diệp Ninh có chút ý định muốn trò chuyện cùng với anh.
Cố Phong khẽ “ừ” một tiếng.
“Cái hôm mà tôi bị Lưu Hạt Tử bắt đó, có phải anh đã tính toán trước là sẽ cứu tôi không?” Diệp Ninh vẫn không thể quên được chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Hơn nữa Cố Phong ngày hôm đó thật sự đã để lại ấn tượng quá sâu cho cô.
“Đúng vậy.” Cố Phong trả lời không chút do dự.
Trên mặt Diệp Ninh lộ ra chút ý cười: “Lúc đầu anh giả vờ không biết tôi, còn lạnh nhạt như thế, thật sự có lúc tôi còn từng nghi ngờ không biết anh có phải là anh thật không. Thậm chí tôi còn từng suy nghĩ có khi nào anh vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà không thèm quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của tôi không nữa.”
Tuy rằng hiện tại ngẫm lại cảm thấy suy nghĩ lúc đó của cô rất hoang đường, nhưng đây thật sự là suy nghĩ ở thời điểm đó của cô.
Có lẽ cô nói ra sẽ làm Cố Phong tức giận, nhưng cô vẫn muốn cho anh biết.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Ninh chủ động mở rộng cửa lòng với anh.
“Có phải anh cảm thấy tôi rất buồn cười không? Lại đi suy nghĩ anh thành một người như thế.”
Cố Phong thật sự không ngờ đến, nhưng anh cũng không cảm thấy khó chịu hay không vui: “Tôi có thể hiểu được, lúc đó chắc cô sợ lắm đúng không? Nhưng vì làm Lưu Hạt Tử không đề phòng, lúc đó tôi chỉ có thể làm thế.”
“Đúng là rất sợ, nhất là khi anh g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ . Lúc trước chắc anh cũng đã từng g.i.ế.c người rồi đúng không?” Hiện tại Diệp Ninh cực kỳ tò mò về anh.