Mục Văn Hạo cười âm u: “Ai sẽ đi tin lời của một mụ điên chứ?”
Diệp Ninh đã biết anh ta rất tàn nhẫn độc ác từ lâu, nhưng mà cô lại không ngờ rằng anh ta lại không hề sợ hãi như thế, đến cả người trong đại viện gia thuộc của quân khu mà cũng dám đụng vào.
Lại nghĩ đến câu nói mà Mộng Kiều Nhụy đã nói trước khi cô đi vào đâu, Diệp Ninh càng thêm kiên định quyết tâm không thể làm Cố Phong và Mục Văn Hạo tiếp xúc với nhau.
“Sao nào, không lẽ cô không vui sao? Con nhỏ kia liên tục kiếm chuyện với cô, tôi xử lý cô ta, cũng coi như là giải quyết phiền phức cho cô.” Mục Văn Hạo nói một cách đương nhiên, anh ta cũng không nhìn thấy bất cứ vẻ vui sướng nào trên mặt Diệp Ninh, việc này rất không đúng.
Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt không vui: “Thứ nhất, đây là chuyện riêng của tôi. Thứ hai, chẳng lẽ anh định nhúng tay vào xử lý hết tất cả những người muốn kiếm chuyện với tôi sao?”
“Có gì mà không được chứ? Chỉ cần là người cô không thích, tôi đều có thể xử lý sạch sẽ cho cô!”
Đây là cách mà Mục Văn Hạo anh yêu thương một người phụ nữ.
Diệp Ninh chỉ cảm thấy trong lòng như bị bóng ma bao phủ, người đàn ông này đúng là một tên điên.
“Hiện tại là xã hội pháp trị, anh không thể một tay che trời được.”
Mục Văn Hạo không thèm để ý nhún vai, anh ta có một vạn loại phương pháp làm pháp luật không thể quản thúc được anh ta.
“Cô đang quan tâm tôi sao? Cô lo lắng tôi sẽ gặp chuyện?”
Sau khi ý thức được điểm này, tâm trạng âm u suốt một ngày của anh ta lập tức trở nên sáng sủa lên ngay.
Mặt Diệp Ninh đen thùi, đúng là tự mình đa tình.
“Anh thích tôi.”
Cô không cần phải đi loanh quanh nữa, vào thẳng chủ đề.
Vẻ lạnh nhạt trên mặt Mục Văn Hạo lập tức đọng lại, lỗ tai lại còn đỏ lên.
Diệp Ninh không ngờ anh ta lại còn có phản ứng như thế.
Mục Văn Hạo im lặng trong tích tắc, sau đó lại vô cùng kiêu ngạo mở miệng: “Nếu cô đã nhận ra, vậy cũng không có gì là không thể nói nữa. Đúng vậy, tôi thích cô.”
Anh ta đối xử tốt với cô như thế, cô lại rất thông minh, sao có thể không biết được chứ.
Hiện tại đôi bên nói rõ ràng, sau này cũng không cần phải che che giấu giấu nữa, anh ta có thể càng thêm quang minh chính đại mà cưng chiều cô.
Trong lòng Diệp Ninh hoàn toàn trầm xuống, cô vẫn phải đối mặt với tình huống xấu nhất này.
“Tôi không thích anh.”
Cô thậm chí còn cố ý nhấn mạnh những lời này, chỉ là vì muốn làm Mục Văn Hạo nghe cho rõ ràng rành mạch.
Đúng là Mục Văn Hạo đã nghe rõ, giây tiếp theo, toàn thân anh ta như bị bóng tối bao phủ, âm u đến đáng sợ.
“Cô nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa!”
Tiếng nói trầm thấp giống như là từ trong cổ họng rặn ra, vẻ mặt lại càng đáng sợ đến cùng cực.
Dù vậy, thái độ của Diệp Ninh vẫn không hề thay đổi, dưới ánh nhìn âm u của Mục Văn Hạo, cô thả chậm ngữ tốc, gằn từ chữ một lặp lại: “Tôi, không, thích, anh!”
Mục Văn Hạo nổi giận, đột nhiên đứng bật dậy, giống như muốn bóp c.h.ế.t người phụ nữ này.
Diệp Ninh vẫn cứ ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt lạnh nhạt trực tiếp đối diện với lửa giận của Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo cực lực kiềm chế cảm xúc mất khống chế trong lòng, nắm tay đã nắm chặt nổi đầy gân xanh đang nhảy lên thình thich.
Anh ta phải dùng hết toàn bộ sức lực trong người mới có thể làm bản thân không đánh Diệp Ninh.
Một giây.
Hai giây.
Mười giây.
TBC
...
Cuối cùng không biết trôi qua bao lâu, gương mặt dữ tợn của Mục Văn Hạo mới khôi phục lại vẻ âm u, nắm đ.ấ.m đang siết chặt cũng chậm rãi buông ra.
“Cô đi đi.”
Trong giọng nói khàn khàn vẫn cứ hỗn loạn mưa rền gió dữ.
Diệp Ninh đứng lên, không nói thêm câu nào nữa, nghênh ngang rời đi.
Ánh mắt của Mục Văn Hạo d.a.o động kịch liệt, đuổi sát theo bóng dáng của cô, mãi đến cuối cùng cũng không chờ được cô quay đầu lại.
Đây là lần đầu tiên anh ta tức giận đến cùng cực vì một người phụ nữ như thế!