Mục Văn Hạo bật cười thành tiếng: “Chỉ cần anh và cô ấy ly hôn, có xứng đáng hay không thì cũng là chuyện của tôi.”
Cố Phong dùng hết sức lực của toàn thân, mỗi một câu mỗi một chữ sau đó đều tràn ngập sự kiên quyết.
“Tôi và Tiểu Ninh sẽ không ly hôn!”
Trước kia đúng là anh đã làm không tốt, nhưng anh cũng đã biết tiếp theo đó anh nên làm cái gì.
Mục Văn Hạo nghe được Cố Phong nói như thế, ngược lại cũng hơi đánh giá cao anh.
Anh cũng đã biết Diệp Ninh đến Hồng Hải ca hát, nhưng mà hình như cũng không thèm để ý đến chuyện này, càng không quan tâm đến những ảnh hưởng xấu có khả năng sẽ đến với anh, phản ứng này làm Mục Văn Hạo cực kỳ không hài lòng.
“Doanh trưởng Cố, anh cần gì phải làm thế chứ. Làm mọi chuyện trở nên phức tạp thì tôi và anh đều không được lợi lộc gì. Diệp Ninh chính là Diệp Tử, là trụ cột của Hồng Hải, đây là sự thật không thể nào thay đổi được. Nếu như để người bên ngoài biết được vợ của một doanh trưởng như anh lại đến một nơi xa hoa trụy lạc để ca hát cho khách hàng nghe, chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh, đúng không?”
Nếu anh biết điều thì nên chủ động quay về đưa ra yêu cầu ly hôn với Diệp Ninh, dù sao Mục Văn Hạo cũng không muốn “làm khó người khác”.
Mặt Cố Phong lạnh như băng sương: “Tiểu Ninh chỉ là biểu diễn bình thường, sẽ không có ảnh hưởng xấu gì cả, tôi tin tưởng em ấy.”
Cơ bắp trên mặt Mục Văn Hạo hơi run rẩy: “Ha hả, không ngờ doanh trưởng Cố lại là một người si tình như thế đó? Anh tin cô ấy thì có tác dụng gì chứ, tất cả mọi người đều có thể tin cô ấy sao?”
“Những người khác thì có liên quan gì đến chúng tôi chứ, tôi sẽ không rời khỏi Tiểu Ninh.” Cố Phong không chút do dự trả lời.
Lúc nãy anh nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện của Diệp Ninh và Mục Văn Hạo, nhưng càng rõ ràng chính là cho dù Mục Văn Hạo đã buộc cô như thế nhưng Diệp Ninh vẫn chưa từng muốn rời đi anh.
Cho nên anh càng sẽ không vì lời đồn đãi vớ vẩn này mà đi kết thúc cuộc hôn nhân của bọn họ.
Cuối cùng Mục Văn Hạo cũng mất kiên nhẫn, xem ra Cố Phong khó chơi hơn trong tưởng tượng của anh ta rất nhiều, cho dù anh ta có muốn để lại một chút mặt mũi cho đôi bên cũng đều không được.
“Ngại quá, doanh trưởng Cố, cho dù anh có đồng ý hay không thì anh cũng nhất định phải ly hôn với Diệp Ninh!”
Đây rõ ràng là uy h.i.ế.p trắng trợn.
Có lẽ người khác sẽ sợ Mục Văn Hạo, nhưng mà Cố Phong thì chắc chắn sẽ không sợ.
“Chúng ta không có cái gì để nói cả.”
Hành vi của Mục Văn Hạo chính là đang phá hoại quân hôn.
“Doanh trưởng Cố không cần phải vội vã rời đi như thế đâu. Đúng là anh có thể không thèm quan tâm, nhưng mà đến cả Diệp Ninh anh cũng không thèm quan tâm sao? Nếu hiện tại tôi lập tức đi ra ngoài nói cho mọi người biết Diệp Ninh chính là Diệp Tử, cô đoán xem Diệp Ninh còn có thể ở lại đoàn văn công nữa hay không? Anh đoán xem có khi nào Diệp Ninh sẽ trở thành đề tài nói chuyện lớn nhất của toàn thành này hay không? Anh đoán xem Diệp Ninh có còn cơ hội xoay người hay không?”
Liên tục ba cái anh đoán xem giống như ba tia sấm sét, lại làm Cố Phong dừng chân lại lần nữa, đáy mắt dâng lên lệ khí cuồn cuộn.
“Anh đang muốn tìm đường chết?”
Ánh mắt đầy lạnh lùng của Cố Phong khóa c.h.ế.t trên người Mục Văn Hạo, làm lòng người run sợ.
TBC
Đúng là anh có thể không thèm để ý đến việc bản thân anh sẽ bị ảnh hưởng thế nào, nhưng lại không thể không để ý đến Diệp Ninh.
Mục Văn Hạo khoa trương ôm ngực, làm ra vẻ mặt sợ hãi.
“Doanh trưởng Cố muốn g.i.ế.c người à? Nếu doanh trưởng Cố muốn g.i.ế.c người thì loại dân thường như chúng tôi đương nhiên không thể nào chống cụ được. Nhưng mà nếu doanh trưởng Cố muốn g.i.ế.c tôi thì cũng sẽ chôn chung với tôi luôn đó, ngẫm lại thì hình như tôi cũng không lỗ nhỉ?”
Nói xong lời cuối cùng, anh ta còn ngông cuồng mỉm cười.
Tục ngữ nói rất đúng, đầu trọc thì không sợ bị nắm tóc.
Người của bộ đội càng lợi hại thì càng không thể tùy tiện quyết định sự sống c.h.ế.t của một người, đây cũng chính là sự tự tin khiến anh ta dám đối đầu trực diện với Cố Phong.
Giờ phút này, Cố Phong thật sự muốn anh ta chết!