Diệp Ninh cười lạnh nói: “Tôi cũng muốn từ chối lắm, nhưng tôi có quyền lợi này sao?”
“Cô biết là tốt rồi.” Thứ Mục Văn Hạo muốn chỉ là đạt được mục đích, còn quá trình đối với anh ta mà nói lại không quan trọng. Mà hiện tại mục đích mà anh ta muốn chính là làm Diệp Ninh tham dự tiệc đính hôn của anh ta.
Mộng Kiều Nhụy chỉ là đứng nghe hai người nói chuyện thôi cũng đã hãi hùng khiếp vía, cho dù muốn tránh né cũng không được.
Cô ta hạ giọng nhắc nhở Diệp Ninh: “Chắc là cô còn hiểu tính cách của ông chủ Mục hơn cả tôi. Nếu cô thật sự chọc giận anh ta, anh ta sẽ không kiêng dè bất cứ hậu quả gì đâu.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Diệp Ninh và Mục Văn Hạo.
Cho dù Diệp Ninh có năng lực, cũng có tâm cơ, nhưng mà cô lại có quá nhiều thứ cần phải kiêng dè. Có thứ phải kiêng dè thì sẽ có uy hiếp, vĩnh viễn đều không thể chơi sống c.h.ế.t với Mục Văn Hạo.
Huống chi hiện tại anh ta cũng chỉ bảo cô đến tham dự tiệc đính hôn mà thôi, cũng không phải bắt cô làm chuyện gì quá đáng.
TBC
Quả nhiên, lần này Diệp Ninh cũng không tiếp tục từ chối nữa: “Được, tôi sẽ tham gia.”
Cô lạnh lùng để lại những lời này, lập tức xoay người rời đi.
Mộng Kiều Nhụy nhìn Mục Văn Hạo với ánh mắt dò hỏi, nếu Mục Văn Hạo không cho phép thì Diệp Ninh còn chưa thể đi được.
Mục Văn Hạo đã đạt được mục đích, cũng biết điểm giới hạn của Diệp Ninh nằm ở đâu, anh ta có thể buộc cô thỏa hiệp đước mức này cũng đã rất khó khăn rồi.
Mộng Kiều Nhụy thở phào nhẹ nhõm, cô ta là người sợ bọn họ sẽ tiếp tục cãi nhau nữa nhất.
Chờ Diệp Ninh đi ra văn phòng, cô ta mới cẩn thận nói: “Ông chủ, anh cần gì phải làm như thế chứ?”
Tuy rằng cô ta đoán không ra Mục Văn Hạo đang nghĩ gì, nhưng cũng biết Mục Văn Hạo chắc chắn không phải thật lòng muốn kết hôn với cô ta. Anh ta chắc chắn còn có kế hoạch gì đó, hơn nữa kế hoạch này chắc chắn là nhằm vào Diệp Ninh.
Thật đúng là giống như một câu nói: Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn.
Cô ta chính là tiểu quỷ gặp nạn kia.
Mục Văn Hạo thấy Diệp Ninh thỏa hiệp cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía Mộng Kiều Nhụy.
Gần như là cùng lúc đó, toàn thân Mộng Kiều Nhụy run lên, không dám nói thêm câu nào nữa.
Giọng nói trầm thấp của Mục Văn Hạo giống như kết băng: “Nhớ kỹ thân phận của cô, làm tốt chuyện tôi giao cho cô. Nếu cô làm hỏng kế hoạch của tôi, kết cục của cô sẽ rất thảm.”
Mộng Kiều Nhụy sợ đến mức nín thở, ngoại trừ gật đầu ra thì cũng không dám có thể phản ứng gì khác.
Diệp Ninh vẫn cứ làm xe dừng lại ở ven đường cách viện gia thuộc một đoạn, cô xuống xe rồi mới đi về phía viện gia thuộc.
Sự thật chứng minh cô cẩn thận như thế là đúng, khi cô đến gần cổng lớn của viện gia thuộc thì ngoại trừ cảnh vệ canh cửa ra, cô còn nhìn thấy bóng dáng lẻ loi của Cố Phong.
Diệp Ninh ngơ ngẩn, không rõ vì sao Cố Phong sẽ đứng ở chỗ này... chờ cô?!
Vài giây sau, cô nhanh chóng đi qua đó.
“Cố Phong, sao anh ở chỗ nào?”
Đầu xuân, thời tiết buổi tối vẫn còn se lạnh, mà Cố Phong lại chỉ mặc quần áo rất mỏng.
Cố Phong nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh lại rất sâu: “Tôi đang chờ cô.”
Diệp Ninh đã nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng mà cô lại không rõ vì sao anh lại muốn ở chỗ này chờ cô? Không phải ở trong nhà chờ cũng được à?
Lúc này trên người Cố Phong còn thoang thoảng mùi thuốc lá.
“Anh hút thuốc hả?”
Diệp Ninh nhíu mày, trong gần một năm qua, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh hút thuốc lần nào.
“Nhàm chán nên hút một điếu. Trời lạnh lắm, về nhà thôi.”
Thái độ của Cố Phong không giống như bình thường, giống như lại quay về dáng vẻ ngay từ lúc bọn họ mới bắt đầu.
Diệp Ninh nhìn bóng dáng của Cố Phong, anh cũng không quay đầu lại, lưng thẳng thắn.
Cô thầm thở dài, đồng thời trong lòng cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất...