Mục lục
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa phòng mở ra, quả nhiên Cố Phong đang ngồi trên bàn sách, đang viết gì đó.

Anh ngồi đưa lưng về phía cửa, chờ Diệp Ninh đi vào, lưng cũng căng chặt hơn rất nhiều.

Diệp Ninh cười nói: “Sao hôm nay anh lại về rồi? Trong doanh không còn bận nữa sao?”

Dù sao thì nơi này cũng là nhà của anh, anh quay về cũng là bình thường.

Cố Phong cúi đầu khẽ “Ừ” một tiếng, cũng không xoay người lại.

TBC

Diệp Ninh treo áo khoác lên giá áo, vừa định bàn với anh xem tối nay anh ăn cái gì thì lại nhìn thấy túi hành lý anh đặt ở mép giường.

“Anh lại phải đi chấp hành nhiệm vụ hả?”

Nghĩ đến tình huống lần trước, vẻ mặt của Diệp Ninh cứng lại.

Nhưng mà câu trả lời tiếp theo đó của Cố Phong làm Diệp Ninh cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Không có.” Trong giọng nói trầm thấp của Cố Phong giống như đang đè nén mưa rền gió dữ.

Cuối cùng Diệp Ninh cũng phát hiện ra sự bất thường của anh, nhấc chân đi về phía của anh.

“Nếu không chấp hành nhiệm vụ thì anh thu dọn hành lý làm gì?”

Cố Phong ngẩng đầu, xoay người, đối diện với cô.

Diệp Ninh ngơ ngẩn, lúc này cô còn cách Cố Phong chừng ba bước chân.

Sắc mặt của Cố Phong cực kỳ tồi tệ, ánh mắt khi nhìn về phía cô cực kỳ phức tạp.

“Anh bị là sao thế?” Phản ứng đầu tiên của Diệp Ninh chính là đã xảy ra chuyện gì rồi: “Có phải trong nhà có chuyện gì rồi không?”

Nhưng mà mấy ngày trước cô còn gọi điện thoại nói chuyện với Ngô Tú Nga, xác nhận cơ thể của Cố Kiến Quốc đã khỏe hơn rất nhiều.

“Anh có chuyện muốn nói với em.”

“Được rồi, anh nói đi, tôi nghe đây.”

Diệp Ninh thậm chí không đợi Cố Phong nói hết câu đã lập tức đáp lời, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Nhưng mà tiếp theo đó Cố Phong lại im lặng.

Một phút.

Hai phút.

Năm phút.

 

Thời gian dần trôi đi, Diệp Ninh không chỉ không thúc giục, ngược lại càng thêm ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Sự yên lặng giống như c.h.ế.t chóc kéo dài chừng mười phút, tiếng nói của Cố Phong mới lại vang lên lần nữa.

“Công việc ngày hôm nay như thế nào?”

“...”

Diệp Ninh ngơ ngác nhìn anh, hoàn toàn không ngờ rằng anh sẽ hỏi chuyện này.

“Hôm nay không phải là ngày biểu diễn cho đoàn quan sát nước ngoài sao?” Hình như Cố Phong đang quan tâm công việc của cô.

Diệp Ninh mở miệng đáp: “Biểu diễn rất thành công.”

“Vậy là tốt rồi.” Cố Phong nhẹ giọng nỉ non, không phải được giải thoát mà lại càng thêm áp lực: “Hiện tại em tài giỏi như thế, đương nhiên là có thể giải quyết được hết mọi công việc, không cần người khác phải lo lắng nữa.”

Diệp Ninh càng nghe càng cảm thấy không bình thường: “Không phải anh nói anh có việc muốn nói với tôi sao?”

Cho nên không lẽ chuyện anh muốn nói có liên quan đến công việc của cô sao?

Nếu là như thế thì cô thật sự không thể nghĩ ra được là chuyện gì cả.

“Đúng vậy, anh có chuyện muốn nói với em.” Cố Phong giống như chỉ đang tự nói chuyện một mình.

Diệp Ninh lại nghiêm túc chờ đợi.

Ánh mắt của Cố Phong khi nhìn về phía cô liên tục d.a.o động, bàn tay cũng bất giác siết chặt lại thành nắm đấm.

“Chúng ta...”

Chỉ hai chữ vô cùng đơn giản nhưng lại làm anh dùng hết toàn bộ sức lực trong cơ thể.

Diệp Ninh nín thở, chờ anh tiếp tục nói chuyện.

Cô đã sinh sống cùng anh được một năm, đây là lần đầu tiên cô thấy anh khó xử như thế.

“Chúng ta...”

Cố Phong vẫn cứ bị nghẹn lại ở hai chữ này.

Diệp Ninh đã không nỡ nhìn anh rối rắm như thế nói: “Nếu như anh chưa muốn nói, vậy không cần...”

“Chúng ta ly hôn đi.”

Giọng nói áp lực của Cố Phong giống như một tia sét, ngắt ngang lời trấn an của Diệp Ninh.

Diệp Ninh kinh ngạc trừng to mắt, có trong nháy mắt nào đó, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, bên tai chỉ liên tục quanh quẩn năm chữ kia.

“Chúng ta ly hôn đi.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK