Mục Văn Hạo chậm rãi kéo gần khoảng cách với Mộng Kiều Nhụy, ánh mắt tan rã lại tràn ngập si mê.
Nếu như là những lúc bình thường thì Mộng Kiều Nhụy sẽ thuận thế ngã vào lòng người đàn ông này ngay, nhưng hiện tại cô ta lại thật sự rất sợ Mục Văn Hạo.
“Ông chủ, tôi là Mộng Kiều Nhụy.”
Cô ta cảm thấy Mục Văn Hạo uống say đã nhận nhầm người, vội vàng nhắc nhở.
Quả nhiên, sau khi Mục Văn Hạo nghe được tên cô ta thì lập tức dừng lại, ánh mắt đen tối cố gắng tụ lại tìm kiếm tiêu điểm.
Vài giây sau, hình như cuối cùng Mục Văn Hạo cũng đã nhận ra cô ta, tình yêu bị vẻ chán ghét thay thế được, quăng tay cô ta ra ngoài.
Mộng Kiều Nhụy được tự do, thở phào nhẹ nhõm.
Mục Văn Hạo lại bưng ly rượu trước mặt lên, uốn cạn.
“Ông chủ, anh cần gì phải như thế chứ?”
Mộng Kiều Nhụy cẩn thận khuyên nhủ.
Nhưng mà chỉ một câu nói đơn giản như thế thôi, vẫn làm Mục Văn Hạo nổi trận lôi đình.
Anh ta quăng mạnh cái ly xuống đất, ly vỡ toang.
TBC
Mộng Kiều Nhụy hoảng sợ run lên, phản ứng đầu tiên là muốn bỏ trốn.
Ánh mắt giống như dã thú của Mục Văn Hạo khóa chặt vào người cô ta hỏi: “Cô đang thương hại tôi?”
“Không có! Không, không dám!” Giọng nói của Mộng Kiều Nhụy run rẩy kịch liệt.
Quả nhiên, toàn bộ phụ nữ đều sợ anh ta, ngoại trừ Diệp Tử.
“Cô nói coi, rốt cuộc Diệp Tử có tình cảm như thế nào với tôi?” Mục Văn Hạo tuyệt đối không tin Diệp Ninh không có tình cảm nam nữ với anh ta, nếu không thì lúc anh ta gặp chuyện cô cũng đã không quan tâm anh ta, chăm sóc cho anh ta rồi.
Trán Mộng Kiều Nhụy toát ra mồ hôi lạnh, cô ta có thể cảm giác được rõ ràng Diệp Ninh không thích Mục Văn Hạo, thậm chí còn có chút ghét, hơn nữa cô còn cố ý giữ khoảng cách với anh ta.
Nhưng nếu cô ta thật sự nói ra những lời này thì chắc bản thân sẽ không thể nhìn thấy được mặt trời của ngày mai.
“Cô ấy đương nhiên là có, có tình cảm với ông chủ. Chẳng qua hiện tại cô ấy đã kết hôn, cho nên mới không thể tiếp tục phát triển tình cảm với ông chủ nữa.”
Cô ta lắp bắp trả lời, cố gắng làm Mục Văn Hạo hài lòng.
Điều khiến cô cảm thấy may mắn là Mục Văn Hạo quả nhiên không còn nổi giận nữa.
“Cô nói đúng lắm, đều là vì thằng Cố Phong kia, cho nên Diệp Tử mới không thể yêu tôi.”
Nhắc đến tên Cố Phong, toàn thân Mục Văn Hạo trở nên vô cùng âm u.
Mộng Kiều Nhụy rất hiểu biết tính cách của Mục Văn Hạo, anh ta như thế này, rõ ràng là đã có ý định xấu với Cố Phong.
Nhưng Cố Phong có thân phận không bình thường, cho dù Mục Văn Hạo có giỏi thế nào thì cũng không thể chọc nổi người trong bộ đội.
Nếu anh ta cứ kiên quyết muốn làm thế, hậu quả thật sự sẽ rất khôn lường.
Vì bảo vệ ngày lành mà bản thân mới vừa có được, Mộng Kiều Nhụy đành phải gom đủ can đảm khuyên nhủ: “Ông chủ, anh tài giỏi như thế, muốn loại phụ nữ nào mà không được chứ, cần gì cứ nhất định phải là Diệp Tử?”
Mục Văn Hạo tăng thêm âm lượng tiếp lời cô ta: “Trên đời này có rất nhiều phụ nữ, nhưng tôi chỉ cần cô ta!”
Chỉ có Diệp Ninh mới có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh ta, làm anh ta canh cánh trong lòng, làm anh ta nổi cơn ghen.
Không đợi Mộng Kiều Nhụy khuyên nhủ tiếp, Mục Văn Hạo đã nói tiếp một câu làm Mộng Kiều Nhụy sợ đến hồn phi phách tán.
“Chỉ cần không còn Cố Phong, vậy thì Diệp Tử chỉ còn lại một sự lựa chọn là tôi thôi.”
“Ông chủ, anh nhất định phải tỉnh táo lại. Nếu Cố Phong xảy ra chuyện gì, quân đội chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta!” Mộng Kiều Nhụy sợ hãi nhắc nhở, sợ Mục Văn Hạo bị cồn ảnh hưởng, đưa ra quyết định sai lầm gì đó.
Mục Văn Hạo cười âm u, vô cùng kiêu ngạo.
“Người của quân đội thì sao chứ, chỉ cần là chuyện tôi muốn làm, chưa bao giờ là không thành công!”
Hơn nữa anh ta muốn có được Diệp Ninh, cũng không nhất định phải làm Cố Phong c.h.ế.t đi. Chỉ cần phá hư tình cảm và lòng tin giữa hai người bọn họ, sẽ không còn thứ gì có thể ngăn cản anh ta nữa.