Mục lục
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tử lên sân khấu, lực chú ý của Mục Văn Hạo lập tức bị hấp dẫn đi.

Trịnh Thư Vân vốn dĩ còn đang định tiếp tục nói chuyện với anh ta, nhưng khi nhìn thấy trong mắt của anh ta chỉ có Diệp Tử, lời nói đã đến bên miệng lại nuốt ngược trở về.

Cho dù lúc nãy người đàn ông này có nói cái gì, nhưng tình yêu của anh ta dành cho Diệp Tử chỉ cần nhìn vào là biết ngay, đến cả ánh mắt của anh ta khi nhìn về phía Diệp Tử cũng khác hẳn ánh mắt khi nhìn về phía người khác.

Trịnh Thư Vân nhìn Mục Văn Hạo như thế, đột nhiên trong lòng cũng dâng lên xúc động muốn yêu đương.

Đến bao giờ cô ấy mới có thể tìm được một người đàn ông trong mắt chỉ có một mình cô đây?!

Diệp Tử biểu diễn xong, Trịnh Thư Vân vỗ tay nhiệt liệt.

Tiếng hát như thế này, cho dù có nghe bao nhiêu lần thì vẫn cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Hiển nhiên những người khác cũng có cảm giác giống như cô ấy.

Nhưng mà Diệp Tử cũng đã hát xong rồi, Diệp Ninh đi vệ sinh vẫn còn chưa về, lần này Trịnh Thư Vân lập tức cảm nhận được khác thường.

“Ông chủ Mục, tôi vẫn nên đi tìm Diệp Ninh mới được.”

Trịnh Thư Vân đang định đứng lên, Mục Văn Hạo lại túm lấy cổ tay của cô ấy.

Tay người đàn ông này rất lạnh, rất cứng rắn, lại làm Trịnh Thư Vân đột nhiên run lên, toàn thân giống như bị điện giật.

“Cô là khách hàng của Hồng Hải, làm sao có thể để khách hàng đi tìm người được chứ.”

Mục Văn Hạo nói một cách đương nhiên, sau đó buông lỏng tay cô ấy ra, dùng ánh mắt ra hiệu với vệ sĩ đứng ở phía sau.

Vệ sĩ lập tức ngầm hiểu, xoay người rời đi.

Trịnh Thư Vân đảo mắt nhìn về phía cổ tay vừa mới bị Mục Văn Hạo nắm, hơi ngẩng người.

Từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ có cảm giác như thế.

“Cô Trịnh, cô làm sao thế?”

Mục Văn Hạo thấy cô ấy đang ngẩn người, quan tâm dò hỏi.

Trịnh Thư Vân cứng còng người gật đầu, khoé môi không khống chế được hơi cong lên mỉm cười.

“Không, không có gì.”

 

Mặt cô ấy nóng rát, cầu mong nơi này ánh đèn lờ mờ, sẽ không bị Mục Văn Hạo phát hiện ra khác thường.

Vệ sĩ nhanh chóng quay về, nói cho Mục Văn Hạo và Trịnh Thư Vân biết, Diệp Ninh đang ở trong hậu trường nói chuyện với người khác.

Trái tim Trịnh Thư Vân đập thình thịch không ngừng, đầu óc cũng không còn nghĩ về Diệp Ninh nữa.

Đúng là Diệp Ninh đang nói chuyện với người ta, nhưng mà không phải ở trong hậu trường, mà là trong phòng trang điểm của cô.

TBC

Mộng Kiều Nhụy đứng trước mặt cô, dùng hết toàn bộ sức lực trong cơ thể để nói ra quyết định kia.

“Tôi đồng ý hợp tác với cô, nhưng mà cô thật sự có thể bảo đảm sẽ làm ông chủ Mục thích tôi sao?”

Diệp Ninh không kinh ngạc trước quyết định của cô ta, bởi vì nếu không thể chiếm được Mục Văn Hạo thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Mục Văn Hạo vứt bỏ.

“Tôi sẽ làm Mục Văn Hạo không thể rời khỏi cô.”

Mộng Kiều Nhụy nín thở, câu trả lời này không phải thứ cô ta muốn, nhưng cô ta lại hiểu được ý của nó.

Ngay sau đó, lại là một khoảng lặng kéo dài vài giây.

“Được. Tôi đồng ý!”

Vì nửa đời sau vinh hoa phú quý, cô ta rất sẵn lòng liều mạng đặt cược một lần!

Diệp Ninh cười, vươn tay về phía Mộng Kiều Nhụy.

“Hợp tác vui vẻ.”

Mộng Kiều Nhụy run run rẩy rẩy nắm lấy tay cô: “Hợp tác vui vẻ.”

Giờ phút này trong lòng Mộng Kiều Nhụy vô cùng hồi hộp, chờ mong, bất an, tất cả cảm xúc đều dâng lên đến đỉnh điểm.

Một lúc sau, Mộng Kiều Nhụy và Diệp Ninh cùng nhau từ hậu trường đi ra ngoài.

“Diệp Ninh, tôi còn đang nói sao cô đi lâu quá còn chưa về, thì ra là đang ở chung với cô Diệp Tử.” Trịnh Thư Vân cười ha ha trêu chọc.

Diệp Ninh không bày tỏ ý kiến: “Cũng đã trễ rồi, chúng ta đi về thôi.”

“Về sớm thế à?” Trịnh Thư Vân có chút lưu luyến nhìn về phía Mục Văn Hạo.

Chuông cảnh báo trong lòng Diệp Ninh reo lên, nhắc nhở cô ấy: “Ngày mai chúng ta còn có công việc nữa đó.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK