Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nhà xác, Mật Điềm kéo tủ đông, mở túi đựng thi thể ra. Lúc nhìn thấy miệng vết thương trên cổ cái xác cô lập tức cau mày gọi điện cho cấp trên: “Chuyện này là do ma cà rồng làm, đã có chuyện gì xảy ra thế? Bây giờ bọn họ không có ai quản nên có thể tùy tiện hút máu như vậy sao? Ngay cả ở Dư Kinh tôi cũng chưa từng nghe thấy vụ án nào như này, không biết từ đâu lại xuất hiện một con ma cà rồng hung hăng càn quấy thế này ở Tống Thành?”

Đầu bên kia điện thoại nghe thế cũng mày nhíu chặt, “Cô chắc chắn?”

Mật Điềm chụp ảnh gửi qua cho anh ta đồng thời gửi cả một tin nhắn bằng giọng nói: “Anh nhìn rõ chưa? Đục cả một lỗ này trên người có ngốc mới không nhận ra điều bất thường. May là tin tức chưa lộ ra ngoài, một khi lên báo chỉ sợ sẽ gây ra một trận hốt hoảng hoang mang. Chỉ cần có người cố tình điều tra cẩn thận chắc chắc sẽ bị lộ. Anh nên nghĩ cách để che giấu việc này đi, nếu không sẽ chẳng có lợi cho ai đâu.”

Đầu kia điện thoại tức giận quát lên: “Tại sao đám ma cà rồng khốn khiếp đó lại dám trắng trợn như thế? Cô cứ điều tra đi xem rốt cuộc là ai ra tay, số lượng ma cà rồng trong nước có hạn, nếu thật sự là bọn họ chúng ta sẽ xử lý không chừa một ai.”

Mật Điềm gật đầu cúp điện thoại, cô đang chuẩn bị nhét thi thể về lại tủ đông thì lại phát hiện ra hoa văn kỳ quái trên ngực cái xác.

Cô duỗi tay sờ thử chỗ đó lại nhúc nhích giống như có con sâu đang bò dưới lớp da. Mật Điềm giật mình thu tay lại, đợi một lúc thứ đó lại biến mất.

Cô không nghĩ là cô hoa mắt, cô lập tức nhếch môi hưng phấn nói: “Nào nào, để tao xem mày là thứ gì nào?”

—-

Sau khi thức dậy Tư Viện cảm thấy hoa mắt váng đầu, mũi bị tắc và cổ họng thì khàn khàn.

Triệu chứng khó chịu nhất của cảm cúm đó chính là khó thở.

Cô bò lên giường tìm thuốc cảm cúm trong hộp thuốc, cô lập tức bò dậy đun nước uống thuốc.

Cô lại ngủ mê man khoảng nửa tiếng, lúc tỉnh lại cả người cô ra đầy mồ hôi, mũi cũng không còn tắc nữa.

Cô cảm thấy thoải mái hơn nên quyết định đi tắm, trang điểm chải chuốt rồi ra quán.

Lúc tới quán lẩu, cô nhìn thấy con mèo xám trắng đã được đeo một chiếc nơ con bướm ngồi trên quầy lễ tân làm mèo thần tài.

Tư Viện bước tới, nhéo mặt cậu ta, “Không tệ, thái độ rất tốt, các cô gái chắc chắn sẽ thích.”

Con mèo bị nhéo mặt thì rất phẫn hận lại không thể làm gì được cô.

Con mèo nhìn xung quanh thấy không có khách, nhỏ giọng hỏi Tư Viện: “Rốt cuộc khi nào cô mới chịu thả tôi đi. Cô không thể bắt tôi ở đây làm mèo thần tài cho cô cả đời đấy chứ.”

Tư Viện mỉm cười nhéo cằm cậu ta một cái, vui vẻ đùa giỡn nói: “Thế thì phải xem biểu hiện của cậu thế nào. Biểu hiện tốt, thu hút được nhiều khách thì tôi sẽ thả cậu đi sớm. Nếu biểu hiện không tốt, suốt ngày trưng ra cái bản mặt dọa khách, vậy thì cậu sẽ phải ở đây suốt đời.”

Con mèo giận đến run cả người, lông trên người dựng ngược hết lên, nhưng dưới cái nhìn của Tư Viện lại cắn răng nuốt cục tức vào trong đồng thời còn lộ ra một nụ cười nịnh nọt, “Như này đã được chưa?”

“Con mèo biết cười nè!”

Một cô gái trẻ hét lên chỉ vào con mèo rồi lao tới đẩy Tư Viện sang một bên, hưng phấn muốn vuốt ve con mèo, “Ôi, nó vừa cười sao?”

Tư Viện gật đầu, thấy cô gái muốn sờ cô lập tức ngăn lại.

“Không thể vuốt sao?” Cô gái nhỏ mở to mắt ngây thơ hỏi.

Tư Viện cười nói, “Ngại quá, chỉ có khách hàng ăn tại quán mới có thể vuốt mèo miễn phí.”

Nói xong, cô còn chỉ sang tấm biển bên cạnh.

Ăn tại quán được vuốt mèo miễn phí.

Cô gái không suy nghĩ gì liền hỏi cô: “Em vào quán ăn, chị có thể bảo nó cười với em không?”

Tư Viện nhìn con mèo, con mèo lại nheo mắt nhìn cô tỏ vẻ khinh thường.

Tư Viện nâng tay lên sờ mông “cậu ta” rồi kéo mạnh đuôi “cậu ta”.

“Méo!”

Con mèo meo lên một tiếng thảm thiết, nhếch môi cười dưới sự uy hiếp của Tư Viện.

Cô gái nhỏ phấn khích hét chói tai, lập tức vào quán còn không ngừng ôm hôn, vuốt ve con mèo.

Thấy “cậu ta” bị chà đạp như thế, Tư Viện rất hài lòng.

Đây là kết quả của việc bắt nạt cô.

Bách Linh bước ra từ sau bếp thấy con mèo bị một cô bé ôm ấp vuốt ve, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc của nó làm cô nghẹn cười bước đến trước mặt Tư Viện. “Chị, chủ ý này của cũng quá độc rồi. Sợ rằng chẳng bao lâu nữa lông của cậu ta sẽ bị vuốt hết.”

Tư Viện bật cười: “Đáng đời, ai bảo cậu ta dám chọc tới chị.”

Ngay sau đó Tư Viện lại hỏi cô ấy: “Người của Tống gia có hỏi được gì không?”

Bách Linh nhìn lướt qua cô gái nhỏ đang gọi món, nhỏ giọng nói: “Ý của Tống gia là, đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, những đám dã vật kia ông ấy sẽ xử lý dặn chị cứ yên tâm. Có điều sắp tới ông ấy muốn rời khỏi thành phố một thời gian cho nên dặn chị nên ở trong nhà không cần đi lung tung.”

Tư Viện hài lòng gật đầu với câu trả lời, cô đi ra sau bếp chuẩn bị đồ ăn.

Tuy quán của cô là quán lẩu nhưng cũng có bán một số đồ ăn khác như một số món kho độc đáo.

Trong tiệm có đầu bếp chuyên phụ trách nước lẩu, có người chuyên phụ trách chuẩn bị thức ăn còn cô chuyên phụ trách làm món tráng miệng.

Trong tiệm có thêm một con mèo, công việc kinh doanh cũng trở nên tốt hơn, có khá nhiều cô gái nhỏ đã gọi bạn bè tới quán chỉ để thấy con mèo cười hoặc để vuốt ve con mèo.

Con mèo đau khổ bán rẻ tiếng cười, trêu chọc mọi người. Nó chỉ ngóng trông ngày thuốc hết tác dụng, sớm rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, quả nhiên phụ nữ đều không dễ chọc.

Tư Viện nhìn bút toán doanh thu tăng vọt trong ngày hôm nay thấy rất vừa lòng, hào phóng mời con mèo ăn một bữa lẩu xong mới về nhà.

Lúc cô xuống đến bãi đỗ xe mới nhớ ra cô đã đưa xe đi bảo dưỡng. Cô xoay người chuẩn bị quay lại thang máy rời khỏi bãi đỗ xe.

Chỉ có điều cô vừa bước được vài bước đã ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc, đó là mùi nước hoa Ôn Đình Sơn thích dùng nhất.

Tư Viện hoảng sợ quay đầu lại nhưng chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen bao phủ cô, trong chớp mắt cô liền ngất xỉu.

Một chiếc Mercedes-Benz xa hoa lao ra khỏi gara, biến mất trong màn đêm.

Lúc Bách Linh tính tiền chợt nhớ ra có việc chưa nói với Tư Viện, cô gọi điện cho cô ấy lại phát hiện ra di động của cô ấy bị tắt máy.

Bách Linh nghĩ việc này cũng không gấp nên quyết định ngày mai gặp cô ấy rồi nói sau.

Ai ngờ ngày hôm sau, Tư Viện lại không xuất hiện. Cô sợ Tư Viện xảy ra chuyện nên đã chạy tới nhà Tư Viện thấy trong nhà không có người liền gọi điện thoại cho Tống gia nhưng không có ai bắt máy.

Bách Linh cực kỳ lo lắng, nghĩ đi nghĩ lại cô quyết định báo cảnh sát. Dù sao Tư Viện cũng là người, chuyện này nên giao cho cảnh sát xử lý.

Chờ Mật Điềm biết chuyện Tư Viện cũng đã mất tích được hai ngày. Cô lập tức vận dụng mạng lưới của mình để tìm kiếm trong Tống Thành nhưng không có tin tức gì của Tư Viện.

Mật Điềm nghĩ rằng Tư Viện đã bị đưa ra khỏi Tống thành nhưng cô không biết là do ai làm?

Tư Viện giật mình tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Tay chân cô không bị trói. Cô ngồi dậy xuống giường, mở cửa nhìn ra ngoài, bên ngoài là một hành lang tối đen.

Trong lòng Tư Viện vừa ngờ vực vừa lo lắng lại vừa sợ hãi.

Mùi nước hoa thật sự rất đặc biệt, chẳng lẽ Ôn Đình Sơn đã quay trở lại?

Không phải chứ!

Angus đã bảo đảm với cô, cô sẽ không bao giờ gặp lại Ôn Đình Sơn nữa.

Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết truyền đến từ cuối hành lang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK