Tư Viện cảm thấy có lẽ cô đã nảy ra một ý tưởng tồi tệ.
Có vẻ cách làm của cô đã không đúng.
Cô chưa kịp đổi ý, Ôn Đình Sơn đã xuống lầu chiên bò bít tết cho cô.
Anh cũng không dễ gạt, vì anh tự tay chiên bò bít tết cho cô nên anh đã bắt Tư Viện phải đứng ở bên cạnh tận mắt nhìn anh làm.
Quản gia khó hiểu mang đến một tảng bò bít tết tươi ngon, ông nhìn hai vợ chồng thích thú chiên bò bít tết trong bếp, mỉm cười đi ra ngoài.
Ôn Đình Sơn cảm thấy chiên bò bít tết chẳng qua chỉ là việc nhỏ sao có thể làm khó được anh, tuy nhiên tưởng tượng thường tốt đẹp còn thực tế thì lại khác xa.
Tư Viện ngồi một bên nhìn anh coi đường như muối rắc vào trong chảo, cô muốn ngăn lại nhưng mà không kịp.
Anh lại cầm lọ dấm đổ vào chảo, uhm…món bò bít tết này có thể ăn được sao?
Ôn Đình Sơn cũng thấy có gì đó không đúng cho lắm cho đến khi anh lật miếng thịt lại một mùi giấm chua tỏa ra. Tư Viện không nhịn được bật cười.
Ôn Đình Sơn tắt bếp, cầm dao cắt một miếng bỏ vào miệng nếm thử. Anh quay đầu nhìn Tư Viện thấy cô đang tủm tỉm cười, mặt anh không đổi sắc nuốt miếng bò bít tết đó xuống.
Hơn nữa anh còn cố ý cắt một miếng nhỏ cho vào trong miệng. Anh bước đến trước mặt Tư Viện nhân lúc cô không để ý nâng cằm cô lên và hôn xuống, anh dùng lưỡi đẩy miếng bò bít tết trong miệng sang cho cô.
Tư Viện không kịp phòng ngừa đã nếm được vị chua chua ngọt ngọt thậm chí còn có vị khét.
Cô định nhổ ra nhưng Ôn Đình Sơn lại bịt miệng cô lại cười xấu xa: “Viện Viện, tôi ăn em cũng phải ăn. Đây là món bít tết đích thân tôi làm cho em.”
Tư Viện muốn đẩy anh ra nhưng cô không khỏe bằng anh chỉ có thể nuốt miếng thịt bò trong khó chịu, sau đó mới nói: “Bít tết anh làm cũng quá khó ăn rồi. Em không còn hứng thứ với bít tết nữa. Em phải đi ngủ đây, anh tự ăn đi.”
Cô xoay người muốn đi lên lầu, Ôn Đình Sơn kéo cô lại đặt cô lên chiếc ghế chân cao, “Thế thì không được! Nếu em đã ăn bít tết tôi làm thì nên thỏa mãn tôi mới đúng.”
Tư Viện tức giận bật cười: “Dựa vào cái gì chứ! Anh làm khó ăn như vậy, em không ăn.”
“Vừa rồi không phải em đã nuốt miếng thịt kia rồi sao?”
“Em…Không thể tính như thế được? Em nói là cả một miếng bít tết.”
“Thế sao? Em chỉ nói là em muốn ăn bò bít tết do chính tay tôi làm chứ không nói muốn ăn cả miếng hay là một miếng nhỏ. Dù sao em cũng ăn rồi phải ngoan ngoãn thỏa mãn tôi.”
Tư Viện dở khóc dở cười: “Đâu thể nói như anh được, anh cố tình chơi ăn gian.”
Ôn Đình Sơn cười xấu xa: “Tôi cứ chơi ăn gian đấy.”
Nói xong anh liền kéo cô đứng dậy, bế cô ngồi lên bệ bếp. Tư Viện còn đang hoang mang thì quần lót của cô đã bị anh cởi ra.
Cô vội lúng túng khép chặt hai chân lại, ngay cả tay của Ôn Đình Sơn cũng bị kẹp ở giữa.
Ôn Đình Sơn không hề hoang mang dùng ngón tay vân vê nhào nặn hai cánh hoa của cô.
Tư Viện hít sâu một hơi, đẩy tay anh ra, “Anh đừng làm loạn, lát nữa quản gia vào đây nhìn thấy thì phải làm sao?”
Ôn Đình Sơn còn bỉ ổi tách nụ hoa của cô ra rồi đẩy sâu ngón tay vào trong, Tư Viện co thắt lại trước sự khiêu khích của anh, cô cắn môi nói : “Anh còn như vậy em sẽ tức giận đấy.”
Ôn Đình Sơn không cho cô cơ hội phản bác, anh giữ lấy gáy cô rồi hôn lên môi cô.
Tư Viện không biết là Ôn Đình Sơn ngang ngược như vậy chẳng qua là muốn che giấu sự xấu hổ vì sự thất bại vừa rồi của anh.
Suốt cuộc đời anh chưa bao giờ xấu hổ như thế này, thế mà anh lại làm người phụ nữ của mình thất vọng trong một chuyện cỏn con như vậy.
Thay vì tiếp tục dây dưa chuyện bếp núc với Tư Viện không bằng tìm lại thể diện từ những phương diện khác, anh phải trấn áp tiểu yêu tinh này.
Tư Viện đâu biết tâm tư của anh, chỉ cảm thấy tên này thật là ngang ngược vô lý nhưng cô không đánh lại được anh cho nên chỉ có thể bị anh tách hai chân ra hung hăng tiến vào.
Cô mềm nhũn bám lấy hai cánh tay rắn chắc của anh, Ôn Đình Sơn nhấp mạnh từng cái vào nụ hoa mẫn cảm của cô giống như đóng cọc.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được phần gân xanh nhô lên trên thân gậy của anh xẹt qua vách tường mềm mỏng bên trong cô.
Mật dịch chảy từ giữa hai chân cô xuống dưới đất, Ôn Đình Sơn bật cười: “Bảo bối, còn muốn ăn bò bít tết sao?”
Đáng ghét, anh cố ý.
Tư Viện nghiến răng nghiến lợi nói, “Bít tết anh làm khó ăn chết được! Em không muốn ăn bít tết anh làm.”
“Không ăn bít tết cũng không sao.” Ôn Đình Sơn chậm rãi cởi áo ngực của cô, chậm rãi xoa bóp.
Anh ngậm lấy đầu vú cô liếm láp cho đến khi nó cương lên, anh mới ngẩng đầu hôn lên xương quai xanh của cô, ghé sát vào tai cô nói, “Tôi ngon là được, cái miệng nhỏ phía dưới của em thật tham ăn, vẫn luôn cắn tôi không chịu bỏ đấy.”
Tư Viện ngượng ngùng quay đầu đi, Ôn Đình Sơn lại cực kỳ thích nhìn cô vừa tức giận lại vừa xấu hổ này cho nên anh càng thêm ra sức làm cô.
Bàn bếp vừa lạnh vừa cứng làm Tư Viện thấy khó chịu nên đã cầu xin anh: “Đổi nơi khác được không? Chỗ này cứng quá, em khó chịu.”
Ôn Đình Sơn mỉm cười tà ác: “Nó cứng hay là tôi cứng?”
Tư Viện chửi thầm tên lưu manh này trong lòng. “Anh cứng, anh cứng nhất, được chưa?”
Ôn Đình Sơn lại thấy hưng phấn bừng bừng tiến quân thần tốc thêm một lần nữa, anh còn hôn cô đến khi cô gần thiếu oxy mới chịu buông ra. Anh kéo cô xuống dưới để cô nằm bò lên bàn bếp, nâng một chân cô lên một góc 90 độ rồi anh lao vào từ phía sau.
Ôn Đình Sơn vừa dài vừa thô, anh quấy đảo đầm nước tràn lan của Tư Viện chẳng kiêng nể gì. Hai chân Tư Viện mềm nhũn, hai tay cô bám chắc vào mép bệ bếp mới không khụy xuống.
Ôn Đình Sơn nghe tiếng va chạm thân thể còn ác ý nói: “Bảo bối, tôi cứ bắn vào trong em như vậy, em nói xem chừng nào em mới có thể mang thai?”
Tư Viện còn chưa nghĩ tới vấn đề này, Ôn Đình Sơn lại ép hỏi cô, “Chúng ta nên sinh mấy đứa đây? Một đứa hai đứa hay là sinh một đội bóng đá? Không được, một đội bóng đá thì nhiều quá, nếu không sinh một đội bóng rổ, thế nào?”
Tư Viện tức giận muốn mắng người, anh nghĩ cô là gà mái sao? Sinh con giống như đẻ trứng một ngày một quả chắc.
Cô thở hổn hển, xấu xa nói: “Ai biết được? Anh bắn vào cũng chẳng phải ngày một ngày hai, mấy năm rồi em cũng chẳng có thai. Nói không chừng là anh không được, có lẽ cuộc đời này em sẽ không có con.”
Cô dương dương tự đắc, cảm thấy mình phản kích quá hay.
Ai ngờ Ôn Đình Sơn đột nhiên khựng lại, xoay mặt cô lại cười đầy nguy hiểm nhìn cô: “Viện Viện, có ai nói với em rằng đừng bao giờ nói với một người đàn ông là không được hay không?”
Tư Viện giật mình kinh ngạc, ngay sau đó cô đã bị Ôn Đình Sơn bế cả người lên vừa đi vừa làm, cứ như thế anh bế cô ra khỏi phòng bếp.
Tư Viện thoáng nhìn thấy bóng dáng của quản gia, ông ấy hoang mang xoay người đi ra ngoài còn tử tế đóng cửa lại.
Tư Viện cảm thấy xấu hổ không chỗ trốn: “Anh điên rồi, vừa rồi quản gia đã nhìn thấy rồi. Em còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.”
Ôn Đình Sơn đè cô lên tường, nhấp từng cú mạnh mẽ: “Ai bảo em nói tôi không được. Về sau nếu em còn nói thế, tôi sẽ để mọi người nhìn thấy tôi * em như thế nào. Để bọn họ xem rốt cuộc tôi được hay là không được.”