Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ý như mặt chữ.” Tay Ôn Đình Sơn đã lần vào trong váy cô, chiếc váy mỏng manh không thể ngăn được anh công thành đoạt đất. Tư Viện căng thẳng nhìn người đàn ông bên cạnh, hai người nọ đã sớm quay người đi.

Dù là như thế, Tư Viện cũng không thể chịu đựng được việc bản thân bị người khác nhìn thấy cảnh giường chiếu.

Cô đẩy tay Ôn Đình Sơn ra, ánh mắt hiện lên vẻ cầu khẩn: “Đừng làm ở đây.”

Cô biết cô không cản được Ôn Đình Sơn. Từ giây phút anh quay về, cô đã không có bản lĩnh để kháng cự lại anh. Cô chỉ muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, cô không muốn mình trở thành dâm phụ bị người ta vây xem.

Ôn Đình Sơn nhìn người đàn ông bên cạnh, cười châm chọc cô: “Sao thế em không cầu xin tôi tha cho tên này nữa à?”

Tư Viện bình tĩnh nói: “Tôi và anh ta chưa từng quen biết, không cần phải ủy khuất bản thân vì anh ta.”

Cô không phải thánh mẫu, cô biết cô không cứu nổi người này, cô cũng không cho rằng Ôn Đình Sơn sẽ nghe lời cô.

Nói cho cùng, cô cảm thấy bản thân cô bây giờ không có bất cứ một lợi thế nào để có thể đàm phán với Ôn Đình Sơn.

Ôn Đình Sơn thu tay lại, cười nói. “Thông minh.”

Cô không xin tha cho tên đó, Ôn Đình Sơn cũng sẽ không làm quá nhưng nếu cô thật sự dám mở miệng cầu xin thì chờ đợi anh ta chỉ có tra tấn trong đau khổ đến vô tận.

“Chặt đầu hắn rồi gửi về cho David để hắn ta biết, tôi đã quay về.”

Ôn Đình Sơn ôm Tư Viện rời khỏi phòng thẩm vấn, Tư Viện gần như bị anh kéo lướt về phía trước. Bọn họ trở lại căn phòng lúc cô tỉnh lại, Ôn Đình Sơn ném cô lên giường lớn rồi đè lên người cô, điên cuồng gặm cắn môi cô.

Tư Viện giơ tay kháng cự theo bản năng, Ôn Đình Sơn dễ dàng giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu. Anh xé nát chiếc váy cô đang mặc trên người, một bên ngực cô bị anh xoa nắn, bên còn lại được anh liếm mút.

Tư Viện không khỏi thở dốc, người đàn ông này tấn công mạnh bạo, thủ đoạn lại cao siêu. Anh biết rõ điểm mẫn cảm của cô ở đâu, chưa đến vài phút Tư Viện đã cảm thấy bên dưới mình ướt át.

Quần lót cũng bị dính ướt.

Ôn Đình Sơn thả tay cô ra, anh cởi áo để lộ ra thân hình rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, đường nhân ngư gợi cảm. Hình như anh đen hơn trước nhưng như thế trông anh càng thêm nam tính.

Tư Viện nhìn khuôn mặt chằng chịt vết sẹo và vảy cá của anh lại không thấy sợ hãi.

Trước ngực Ôn Đình Sơn có một vết sẹo dài dữ tợn, nó nói lên những gì anh đã trải qua.

Tư Viện nhìn anh cởi hết quần áo, nhìn anh xé nát quần áo của cô để lộ ra cơ thể trắng nõn và u cốc ướt đẫm. Nếu là ngày trước, Ôn Đình Sơn nhất định sẽ gấp rút lao vào.

Nhưng lần này lại không, anh tách hai chân cô ra, cúi đầu xuống, ngậm mút lấy u cốc ướt át của cô.

“Đừng…” Tư Viện vẫn chưa thể tiếp thu được hành vi xấu hổ này nhưng tay cô lại không thể động đậy, hai chân cô chỉ có thể tách rộng ra hai bên sườn mặc cho đầu lưỡi của Ôn Đình Sơn tiến quân thần tốc, thâm nhập vào bên trong.

Đầu lưỡi anh linh hoạt vói vào tận sâu bên trong, Tư Viện không khỏi thét chói tai, cơ thể khẽ run lên nghênh đón một cơn cao trào nhỏ.

Ôn Đình Sơn chuyên tâm hút mật dịch của cô còn phát ra từng tiếng chậc chậc, lúc ngẩng đầu lên anh còn dùng tay lau khóe miệng rồi còn liếm mút sạch sẽ ngón tay.

Tư Viện không dám nhìn anh, cô quá xấu hổ, cô thế mà lại dễ dàng cao trào như vậy.

Ôn Đình Sơn xoay mặt cô lại ép cô đối diện với chính mình. “Xem ra ba năm qua, không có thằng đàn ông nào chạm vào em. Viện Viện, tôi rất hài lòng.”

Tư Viện mạnh miệng cãi lại anh: “Anh đừng tự cho mình là đúng, tôi không những có đàn ông mà còn có rất nhiều, ai cũng lợi hại hơn anh.”

Ôn Đình Sơn lẳng lặng nhìn cô, Tư Viện bị ánh mắt anh làm cho bối rối. Lúc này cô mới nhớ ra người này có thuật đọc tâm, ở trước mặt anh cô làm gì có sự riêng tư.

Ôn Đình Sơn vuốt ve hình xăm anh để lại trên cánh hoa của cô, cười nói: “Thế à! Nếu thật sự có tên nào đó chạm vào em, có lẽ bọn họ đã thành bãi thịt nát rồi nhỉ.”

Tư Viện hoảng sợ, vết xăm là ký ức tủi nhục cô không dám đối mặt. Không phải cô không muốn tới bệnh viện xóa đi mà là… cô quá xấu hổ, cũng may vết xăm ở chỗ khó nhìn thấy nên chỉ cần không soi gương thì sẽ không thấy. Mấy năm nay cô cũng không muốn yêu đương và ham muốn chuyện đó cho nên thứ đó vẫn luôn ở đó cho đến giờ.

Nhưng giờ cô nghe Ôn Đình Sơn nói thế thì có lẽ thứ này không phải chỉ là một hình xăm đơn giản.

“Em có biết sau khi hai con rắn giao phối, rắn đực sẽ để lại nọc độc trong âm đạo của rắn cái không? Nếu những con rắn đực khác giao phối với con rắn cái đó đều sẽ bị trúng độc chết. Như vậy những đứa con của rắn cái sinh ra nhất định sẽ là giống nòi của con rắn đực đó.” Ôn Đình Sơn vuốt ve vết xăm trên người cô, cười nói: “Tôi để lại dấu vết ở đây, nếu có bất kì một người đàn ông nào gần gũi với em cho dù chỉ là một nụ hôn thì tên đó chắc chắn sẽ chết không toàn thây.”

Tư Viện không thể ngờ được, Ôn Đình Sơn lại bá đạo đến mức đáng sợ như thế. Cũng may cô không có lòng dạ khác nếu không chỉ sợ cô đã hại người khác rồi.

“Anh thật sự là tên điên!”

Ôn Đình Sơn nghe cô oán giận lại càng thấy vui vẻ, anh ưỡn người cắm phân thân vào trong cô.

Tư Viện hét lên, nếu không phải cô đủ ướt thì đã có thể bị xé rách bởi kích thước to lớn của anh. Nhưng dù nước non đầy đủ, cô vẫn thấy khó chịu do căng trướng. “Khốn khiếp, anh ra ngoài!”

Ôn Đình Sơn không những không chịu dừng lại mà còn ra sức chen vào trong, cho đến khi lút cán anh mới vừa lòng nói: “Thật chặt, tôi sướng muốn chết.”

Tư Viện không cản nổi anh. Với tâm lý trả thù, Ôn Đình Sơn hung hăng nhấp mạnh từng cái từng cái một. Cô quá nhiều nước, không chỉ nhiễm ướt hai viên trứng của anh còn ướt cả khăn trải giường.

Trên chiếc giường lớn màu đen, cơ thể trắng nõn của Tư Viện bị anh đè ép, hai chân bị ép tách ra, nghênh đón sự chiếm hữu thô bạo của anh.

Anh thật sự quá lớn, phần thân gần bằng cổ tay của trẻ con, gân xanh trên thân gậy cọ xát vào vách tường bên trong làm cô không thể kiềm chế được khoái cảm. Cô không muốn khuất phục nên đành ra sức kháng cự, cô cắn môi, không chịu phát ra một tiếng kêu nào.

Ôn Đình Sơn cũng không vội, sau khi lao nhanh tới vài cái anh bắt đầu chậm lại.

Tư Viện đang thấy khó hiểu thì thấy anh lấy ra một thứ kì lạ tròng lên thân gậy, sau đó anh lật người Tư Viện lại rồi thúc mạnh vào trong cô.

“Lẳng lơ, chúng ta thử chín nông một sâu, được không?”

Tư Viện bị ép quỳ gối trước mặt anh, mông nhếch cao lộ ra nụ hoa đỏ tươi mặc cho anh đâm xuyên qua.

Tư Viện không muốn nhưng thứ đồ Ôn Đình Sơn đeo thật sự rất lợi hại, nó giống như một cái bàn chải quét qua vách tường của cô. Mật dịch càng chảy càng nhiều, cuối cùng cô không thể chịu đựng nổi lớn tiếng hét lên, cầu xin anh: “Dừng lại… Dừng lại, xin anh đấy… làm ơn dừng lại đi.”

Tầng tầng lớp lớp cao trào bao trùm lấy cô, Ôn Đình Sơn lại cứ thong thả hời hợt chín lần nông rồi lại đâm lút cán chạm vào chỗ mẫn cảm của cô.

Tư Viện hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì, khoái cảm bao phủ lấy cô. Cô giống như một con búp bê bơm hơi tùy ý Ôn Đình Sơn đùa nghịch.

Ôn Đình Sơn thấy cô trợn mắt rơi vào cơn cực khoái, anh liền giơ tay vỗ mông cô vài cái, nhục nhã nói: “Thật là dâm đãng. Tôi mới chơi được vài lần em đã không chịu được rồi à.”

Tư Viện sảng đến nỗi da đầu tê dại, đầu óc quay cuồng, cô không nghe rõ anh nói gì.

Ôn Đình Sơn thấy thế thì kéo cô lên, kẹp hai cái chuông lục lạc vào đầu vú cô.

Tư Viện mơ mơ màng màng cho đến tận khi nghe thấy tiếng chuông lục lạc phát ra theo mỗi lần Ôn Đình Sơn thúc hông. Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô thấy mình giống như một con chó nhưng khoái cảm trong cơ thể cô lại lừa cô từ bỏ tôn nghiêm.

Ôn Đình Sơn kéo cô lại gần, vừa làm vừa cắn lỗ tai cô cười nói: “Đồ lẳng lơ, tôi chơi em có sướng hay không?”

Tư Viện ngẩn ngơ gật đầu, cô đã mất đi lý trí.

Ôn Đình Sơn làm được một nửa thì đột nhiên dừng lại, anh xoay người lại biến thành tư thế nữ trên nam dưới. Tư Viện ghé vào người Ôn Đình Sơn, ánh mắt mê ly.

Ôn Đình Sơn bắt đầu mê hoặc cô: “Em muốn không? Muốn thì tự mình chơi đi.”

Tư Viện tuân theo dục vọng của bản thân, cô bắt đầu nhấp hông giống như cưỡi ngựa tự mình tìm kiếm từng chút khoái cảm một.

Ôn Đình Sơn nắm lấy hai bên ngực cô nhẹ nhàng lắc lư hai cái chuông, cảm thấy cực kỳ thú vị.

“Dâm phụ, thích “tôi” sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK