Tư Viện lái xe đến ngôi nhà cổ lớn nhất trong thành phố.
Đây là một tòa nhà cổ đã có lịch sử hàng trăm năm, ngôi nhà có tường trắng ngói đen theo kiểu tứ hợp viện cuối thời nhà Thanh. Toàn bộ ngôi nhà đều được xây dựng theo lối kiến trúc cổ và được giữ gìn rất tốt, tuy đã có dấu vết của năm tháng rêu phong nhưng phần cốt lõi vẫn rất vững chắc kiên cố.
Tư Viện đỗ xe ở cách đó không xa, bước tới ấn chuông cửa.
Một lát sau, màn hình chuông được lắp ngoài cửa sáng lên, một người đàn ông trung niên nhìn thấy Tư Viện liền mở cửa.
Tư Viện mỉm cười chào hỏi với người nọ: “Chú Tần, Tống gia có nhà không?”
Chú Tần gật đầu, cười hiền hòa nói: “Tống gia cũng vừa nhắc đến cô.”
Tư Viện cười nhưng ý cười còn chưa chạm đến đáy mắt.
Dưới sự dẫn dắt của chú Tần cô đi qua bức tường vào trong sân. Sân viện bên trong khá rộng, xung quanh có không ít cây xanh, trước vửa nhà chính còn có hai chum nước lớn. Tống gia mặc một bộ Hán phục thời Đường rộng rãi đang cho cá trong chum nước ăn.
“Chào Tống gia.” Tư Viện vui vẻ chào hỏi.
Tống gia quay đầu lại, ông ta là một ông người đàn ông lớn tuổi, hai bên tóc mai đã hoa râm, khuôn mặt có vài nếp nhăn, đôi mắt xệ xuống nhưng ánh mắt vẫn còn sắc bén. Tuy thân hình ông ta hơi gầy nhưng vẫn còn khỏe mạnh, tinh thần rất tỉnh táo.
“Tư Viện đến đó à, sao lần này cô lại đến sớm hai ngày thế?” Tuy ngoài miệng ông ta chào hỏi cô nhưng động tác trên tay lại không dừng lại, ông ta nghiền nát một nắm thức ăn cho cá rồi ném vào trong chum cá.
Trong chum nước không chỉ có cá vàng, còn có vài bông hoa súng vừa chớm nở, vài chiếc lá nổi trên mặt nước, rất tinh tế và thanh nhã.
Tư Viện nhìn con cá đang bơi lội trong chum nước, cười nói: “Hai ngày nữa tôi có việc, sợ ảnh hưởng tới việc trị liệu của thiếu gia cho nên đến sớm hơn.”
Tống gia đưa bát thức ăn cá cho chú Tần, quay đầu lại nhìn cô, cười thản nhiên: “Cô là người có lòng.”
Tư Viện gật đầu rồi đi theo chú Tần vào sân sau. Đằng sau có một gian phòng, trong phòng có một thiếu niên gầy yếu nằm bất động trên giường. Bước lại gần mới thấy, khuôn mặt cậu thiếu niên chi chít những vết rỗ lỗ chỗ giống như bị trùng cắn.
Tư Viện đã quen với cảnh này, cô nhìn chú Tần. Chú Tần lấy ra một cái hộp, trong cái hộp là dụng cụ tiêu độc, còn có kim tiêm, ống truyền máu.
Tư Viện cầm lấy bông băng nhúng vào cồn i-ốt rồi sát trùng cổ tay, cô đâm kim tiêm vào cổ tay.
Máu của cô không được truyền trực tiếp vào người cậu thiếu niên. Chú Tần phải nối ống máu qua một bình dung dịch nhỏ có chứa một chất lỏng màu xanh hòa với máu biến thành chất lỏng màu tím.
Chú Tần lại cắm mũi tiêm của đầu bên kia vào người cậu thiếu niên nằm trên giường.
Sau khi truyền thuốc vào, các vết rỗ trên mặt cậu thiếu niên cũng giảm bớt đi.
Chú Tần vui vẻ nói: “Thêm vài lần nữa, nhiều nhất là đến tháng sau, đứa nhỏ này có thể tỉnh lại rồi.”
Tư Viện cũng cười theo, ân tình cô nợ Tống gia cũng coi như trả sắp xong rồi.
Năm đó một mình cô tới Tống Thành, ngày đầu tiên cô đã bị yêu thú tấn công. Nếu không phải Tống gia ra tay giúp đỡ, chỉ sợ lúc đó cô đã bị yêu thú ăn thịt rồi.
Trong lòng Tư Viện rất biết ơn Tống gia nhưng cô cũng biết Tống gia không phải tự nhiên mà giúp đỡ cô. Cô nghe Bách Linh nói, Tống gia có một đứa cháu, lúc nhỏ bị thương nặng do bị kẻ thù trả thù. Tuy có thể giữ được tính mạng nhưng cơ thể lại bị tàn phế, giờ chỉ có thể nằm trên giường như người thực vật.
Tư Viện hiểu, Tống gia cứu cô chính là muốn cô chủ động báo đáp.
Tư Viện cũng không làm ra vẻ, hai bên đều ăn khớp với nhau. Cô chủ động đến cửa đề nghị chữa bệnh cho đứa nhỏ để báo ân.
Sau ba năm không ngừng chữa trị, cậu thiếu niên từ lúc ban đầu bị thương chỉ còn một khối than đen bây giờ đã dần dần khôi phục lại được hình người. Cho tới bây giờ, các vết thương trên da thịt cũng dần dần lành lại.
Tư Viện cảm thấy mình đã làm được một chuyện tốt, dù trong lòng cô có vài phần đề phòng Tống gia nhưng cô vẫn cảm thương cho đứa nhỏ vô tội này nhiều hơn.
Truyền máu xong, Tư Viện chỉnh lại quần áo rồi ra ngoài, Tống gia đang ngồi pha trà dưới gốc cây đại thụ.
Tư Viện bước tới, Tống gia cười rót cho cô một ly trà. “Vất vả cho cô.”
Tư Viện nhận ly trà, cười đáp lại: “Là việc nên làm.”
Hai người ngồi đối diện nhau, cả hai đều im lặng.
Chú Tần bê bánh trái hoa quả lên, Tống gia mới hỏi cô: “Hôm nay cô tới là do đã gặp phải rắc rối đúng không?”
Tư Viện uống hết ly trà, khóe môi nhếch lên khoảng hai phân: “Đúng là không có việc gì có thể giấu được Tống gia. Quả thật tôi gặp chút rắc rối, có vẻ trong thành phố xuất hiện một số yêu thú từ bên ngoài tới, không hiểu quy tắc.”
Tống gia nghe thế liền hiểu, “Làm cô bị thương?”
Tư Viện lắc đầu thở dài: “Hiện tại thì chưa nhưng… nghe cách cậu ta nói chuyện thì hình như tin tức của tôi đã bị lộ ra ngoài. E rằng không bao lâu nữa sẽ có nhiều người đến Tống Thành. Tống gia cũng biết thiếu gia sắp khỏi rồi, nếu tôi bị bắt sợ rằng không thể tiếp tục chữa trị cho cậu bé được nữa.”
Ánh mắt sắc bén của Tống gia liếc nhìn cô một cái, trong mắt ông ta có một tia ác độc lóe lên rồi biến mất. Ngay sau đó ông ta lại mỉm cười nói: “Cô yên tâm, loại việc nhỏ này tôi sẽ xử lý cô chỉ cần yên tâm ở lại đây. Có Tống gia tôi ở đây, đám trộm cắp đó sẽ không động được vào cô.”
Tư Viện mỉm cười: “Vậy làm phiền Tống gia rồi.”
Hai người nhìn nhau nở nụ cười thấu hiểu.
Qua khoảng vài chén trà, chú Tần tiễn cô ra cửa. Lúc quay về chú Tần thấy sắc mặt của Tống gia không vui. Ông mới đi tới dò hỏi: “Tống gia, chuyện này…”
“Ông đi điều tra xem gần đây có thật là có đám ngoại lai vào thành hay không?” Ông ta hừ một tiếng: “Có phải lâu rồi ta không xuất hiện cho nên đám oắt con trong thành đều xem ta là người chết rồi phải không? Có kẻ lạ vào trong thành cũng không báo lại?”
Chú Tần vội khuyên nhủ: “Bọn họ làm sao dám, có lẽ bọn chúng cho rằng đây chỉ việc nhỏ không cần ngài lo lắng, cho là có thể xử lý thỏa đáng được.”
“Thỏa đáng?” Tống gia khinh thường nói: “Bọn chúng không biết tầm quan trọng của Tư Viện sao? Bọn chúng ngang nhiên để ngoại tặc tiến vào lãnh địa, còn để đám đó tìm được Tư Viện. Bọn chúng đang muốn thách thức ta sao?”
Chú Tần nhìn về phía cửa, không nhịn được hỏi: “Tôi thấy chắc tầm một tháng nữa thiếu gia có thể khôi phục lại. Mấy năm nay có ngài trấn giữ, tuy đám người dưới có chộn rộn nhưng cũng không dám động vào cô ta. Nhưng theo tôi thấy, tâm tư của bọn họ chưa bao giờ phai mờ.”
Tống gia nghe ông ta nói làm sao lại không hiểu ý tứ của ông ta chứ. Đây là thấy Tư Viện dần mất tác dụng cho nên mới dò xét xem ông vứt bỏ Tư Viện hay là giao cho đám người phía dưới thu xếp.
Tống gia cười lạnh: “Lão Tần, ông đi theo tôi bao nhiêu năm rồi. Cho dù bây giờ Thanh bang không còn nữa, chúng ta cũng già rồi nhưng quy tắc chính là quy tắc. Ngày xưa chúng ta dựa vào cái gì để đặt chân ở Tống Thành, còn không phải dựa vào hai chữ nghĩa khí sao? Tống Minh Tuy tôi tuy không phải là người tốt nhưng cũng không phải là kẻ nhẫn tâm đến nỗi qua cầu rút ván. Ông đưa người qua chỗ cô ta, điều tra xem kẻ nào đám để cho đám ngoại tặc đó vào thành, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó tránh cho có kẻ quên mất quy củ trong thành.”
Chú Tần vâng một tiếng rồi lập tức đi gọi điện thoại.
Tư Viện đang lái xe trên đường thì nhận được tin nhắn của Bách Linh: người của chú Tần đã tới tiệm và đang thẩm vấn con mèo hoang kia, hỏi cô có muốn dạy dỗ nó một chút không.
Tư Viện suy nghĩ một lát rồi gọi điện lại: “Em trông chừng một chút, đừng để xảy ra án mạng. Chị còn muốn giữ cậu ta lại để kéo khách đấy.”
Bách Linh nhìn con mèo hoang đang bị dồn vào góc tường nhổ lông thì rất đồng tình: “Đám các người nhẹ tay thôi, nhổ hết lông rồi nhỡ khách không thích thì làm sao?”