Cơn đói của Ôn Đình Sơn chắc chắn là không giống người thường. Tư Viện bị anh cắn vào cổ, ngay lập tức cô không thể nhúc nhích được. Hàm răng của anh như có thuốc mê, hai chiếc răng nanh rõ ràng là sắc nhọn thế mà khi cắm vào da thịt cô lại không hề đau đớn.
Sau khi trải nghiệm cô mới biết, Ôn Đình Sơn hút máu cô không những không đau mà lại còn làm cô đê mê.
Cô chếch choáng như say rượu, cả người như lơ lửng trên những đám mây mềm mại.
Cô chẳng biết mình đã bị lột sạch từ lúc nào, cơ thể trắng nõn mềm mại của cô hiện ra trước mắt anh.
Ôn Đình Sơn nhìn người phụ nữ dưới thân, vội vàng tách hai chân cô ra, vùng cấm địa đã sớm ướt át. Anh kéo khăn tắm xuống, lộ ra phần dâng trào trong anh, một cái huých hông ngay lập tức anh đã lấp đầy Tư Viện.
Tư Viện cảm thấy hơi khó chịu, không khỏi vặn mông rầm rì kêu lên: “Nhẹ chút… Ưm…. Nhẹ chút.”
Ôn Đình Sơn chen vào được lại không gấp gáp như trước nữa. Anh đè trên người cô chậm rãi hoạt động, chín nông một sâu. Cái cuối cùng anh luôn dùng sức đẩy mạnh đâm sâu vào bên trong nơi mà Tư Viện không nghĩ tới được.
Tư Viện vừa sung sướng lại vừa khó chịu, nước mắt không ngừng chảy ra. “Xin anh, nhẹ một chút.”
Cô càng như vậy, Ôn Đình Sơn lại càng muốn giết chết cô.
Anh nhìn người dưới thân anh mềm như nước, không cẩn thận cô sẽ bị hòa tan và biến mất.
Điều này khiến anh nhớ tới khoảng thời gian cô mất tích, anh phải thừa nhận rằng bản thân anh đã thật sự hoảng sợ.
Cho dù anh biết đây là kế hoạch của mình, dù cho chính anh cố ý dặn quản gia làm lộ hành tung vị trí của Tư Viện ra ngoài để làm mồi dụ dỗ Angus nhưng trong khoảng thời gian cô biến mất cũng đủ để khiến anh cảm thấy khủng hoảng.
Anh không thích như vậy, đặc biệt là khi anh tìm được cô và trên người cô lại có mùi của người đàn ông khác.
Nghĩ đến đây, Ôn Đình Sơn thấy ghen ghét, anh lại thúc mạnh vào cô mấy cái, cắn môi cô, ép hỏi: “Hôm nay tên súc sinh kia đã chạm vào chỗ nào trên người em?”
Tư Viện đang choáng váng với khoái cảm không phân biệt được nam bắc, nghe thấy anh hỏi thì mở đôi mắt mơ màng nhìn anh: “Anh đang nói về ai?”
Ôn Đình Sơn ôm cô lên để cô ngồi mặt đối mặt trong lòng anh, tư thế Quan Âm tọa liên làm anh tiến vào sâu hơn. Cơ thể hai người càng thêm khăng khít, ngực anh dán sát vào ngực cô, hai tay anh vuốt ve lưng cô. “Tiểu yêu tinh, nói cho tôi biết, hôm nay tên súc sinh kia đã chạm vào chỗ nào trên người em?”
Tư Viện nghĩ đến David, mơ mơ màng màng nói ra.
Cái gì mà bị anh ta bế lên giường, bị anh xé rách quần áo, còn bị anh ta cưỡng hôn.
Ôn Đình Sơn càng nghe càng giận, động tác dưới thân cũng trở nên hung tàn.
Tư Viện còn chưa hiểu chuyện gì đã bị anh lật người lại tiến vào từ phía sau. Lần này, anh thật sự thô bạo, anh tét một cái vào mông cô, kéo tóc cô, hằn học nói: “Đồ lẳng lơ, lúc nào cũng chỉ biết quyến rũ đàn ông. Tôi nên lột sạch quần áo em rồi nhốt em lại để em làm nô lệ của riêng tôi.”
Tư Viện đau đớn nhưng cơ thể cô lại bị anh giam cầm, cô ra sức giãy giụa lại khiến Ôn Đình Sơn tăng thêm hứng thú.
Giống như thuần hóa ngựa hoang, anh kéo cô xuống giường thúc mạnh từ phía sau, tay anh kéo tóc cô ép cô đi về phía trước.
Tư Viện không chấp nhận được, đầu óc cô cũng tỉnh táo lại vừa thừa nhận từng cú va chạm của anh vừa nói: “Khốn…. khốn khiếp, đám đàn ông các anh chỉ biết bắt nạt phụ nữ.”
Không phải thế sao, Angus lợi dụng cô, David muốn làm gì cô thì làm mà tất cả những điều này đều do tên cầm thú sắc ma phía sau gây ra.
Ôn Đình Sơn cũng rất tức giận, tiểu yêu tinh đáng chết này sao lại thu hút nhiều đàn ông đến thế.
Vẻ đẹp của Tư Viện là do một tay anh khai phá cho nên cô phải thuộc về anh, người khác đừng nói là chạm vào, ngay cả nghĩ cũng đừng hòng mơ tưởng.
Ôn Đình Sơn nâng một chân cô lên, nhấp mạnh một cái lao vào bên trong tiểu huyệt thít chặt của cô, quá sung sướng. Ôn Đình Sơn nhìn bản thân đang ra ra vào vào trong cơ thể non mềm của cô, thỏa mãn nói không thành lời.
Chưa đủ, anh quay đầu Tư Viện lại ép cô nói: “Nói, em vĩnh viễn là của tôi.”
Bệnh tâm thần!
Cả người Tư Viện nhễ nhại mồ hôi, tư thế dâm đãng này làm cô ướt đến rối tinh rối mù. Cô cảm thấy xấu hổ vô cùng và cũng không muốn nói những lời như thế.
Đột nhiên Ôn Đình Sơn ném cô lên giường rồi quay người đi.
Tư Viện thở dốc nhìn anh khó hiểu. Cô đang do dự nghĩ có phải anh không được hay không thì đã thấy anh lấy một cái hộp từ trong ngăn kéo ra.
Tư Viện có dự cảm không tốt, muốn chạy trốn nhưng Ôn Đình Sơn liếc mắt nhìn một cái cô đã không thể động đậy được. Không chỉ có thế, cô còn chủ động tách hai chân lộ ra nụ hoa ướt át dâm mĩ.
Ôn Đình Sơn chậm rãi ngồi vào giữa hai chân cô, ngón tay anh cắm vào bên trong dò xét nhưng ánh mắt anh lại nhìn cô.
Tư Viện sợ nhất cái ánh mắt này, vừa tà ác lại vừa xấu xa, vừa nhìn là biết sẽ không có chuyện gì tốt. “Anh muốn làm gì?”
Ôn Đình Sơn mở hộp ra, bên trong là một thứ công cụ gì đó rất kỳ lạ.
Tư Viện cũng không biết đó là cái gì nhưng cô chắc chắn nó không phải thứ tốt lành gì.
Ôn Đình Sơn mỉm cười: “Viện Viện, là người của tôi thì nên có dấu vết của tôi.”
Tư Viện cực kỳ hoảng sợ, cô nghĩ không ra thứ đó dùng để làm gì, cơn giận bộc phát cô hét lên: “Ôn Đình Sơn, anh đừng làm bậy. Nếu anh dám… nếu anh dám… tôi sẽ giết anh, nhất định tôi sẽ giết chết anh.”
Ôn Đình Sơn lại cười tàn ác: “Không, Viện Viện, em chỉ có thể được phép yêu tôi.”
Tư Viện điên rồi, tên khốn khiếp này rốt cuộc muốn làm gì? Cô muốn trốn nhưng Ôn Đình Sơn không cho cô cơ hội. Hai chân cô bị tách rộng, cô nhìn Ôn Đình Sơn cứa vào lòng bàn tay, nhỏ máu của anh vào thứ đồ kia.
Sau đó dưới cái nhìn hoảng sợ của Tư Viện, anh bắt đầu xăm lên cánh hoa của cô bằng máu của anh.
Tư Viện đau đớn khó nhịn, oán hận gằn lên: “Ôn Đình Sơn, tôi sẽ giết anh!!!”
Đau quá, tên điên này mặc kệ cô có kêu gào thảm thiết thế nào vẫn cứ xăm mấy chữ lên cánh hoa của cô. Nét chữ rất đẹp, nó giống như một bức phù văn. Tư Viện bị ép cúi đầu nhìn Ôn Đình Sơn khắc từng dấu vết lên người cô.
Sau khi làm xong, đầu cô đã đầy mồ hôi. Ôn Đình Sơn nhẹ nhàng vuốt ve kiệt tác của mình, cười thỏa mãn. “Lần đầu tiên của em không phải là tôi, người đàn ông đầu tiên của em cũng không phải là tôi nhưng sau này em chỉ có thể là của tôi.”
Đúng vậy, anh ghen.
Trong cơn ghen anh đã từng nghĩ tới chuyện đi tìm tên bạn trai cũ của cô để phanh thây hắn ra. Tuy nhiên anh đã không làm như thế, bởi vì lúc đó anh không muốn thừa nhận tính chiếm hữu của anh đối với cô đã đến tình trạng như này.
Cho đến bây giờ, anh cảm thấy, anh không những muốn độc chiếm cô mà còn muốn giết hết tất cả những kẻ chạm vào cô.
Tư Viện đỏ mặt nhìn anh đầy hận thù: “Còn không bằng anh giết chết tôi đi.”
Cô cảm thấy nhục nhã khi mình bị đánh dấu giống như nô lệ thời xưa. Cho dù cô không muốn thừa nhận nhưng sự thật chính là như thế.
Người đàn ông này không hề tôn trọng cô dù chỉ là một chút, không chỉ coi cô như đồ ăn mà còn coi cô như một nô lệ tình dục.
Cô không thể chịu đựng được nữa, cô không thể tiếp tục được nữa.
Cô nhớ tới lời Angus nói, “Nếu cô muốn thoát khỏi anh ta thì hãy làm theo lời tôi.”