Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Angus bật cười ha ha, anh ta cười đến mức gập cả bụng lại.

Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: “Nếu nói là tổ tiên thì không phải nhưng tên đó thức tỉnh sớm hơn chúng tôi. Tôi cũng đã nghe truyền thuyết về anh ta nhưng chưa có cơ hội gặp mặt.”

Anh ta vẫn còn cảm thấy buồn cười, “Nói không chừng Ôn Đình Sơn đã gặp anh ta rồi.”

Trong truyền thuyết, Nikolai là một ma cà rồng vô cùng mạnh mẽ không nghĩ tới bây giờ lại rơi vào tay Isabella.

Angus lờ mờ đoán rằng, có lẽ Isabella đã thông qua hắn ta để chuyển hóa nhưng anh ta không hiểu rốt cuộc giữa Nikolai và Isabella đã xảy ra chuyện gì?

Bây giờ hắn ta còn bị Isabella nhốt trong bể thủy tinh làm vật thí nghiệm sống.

Tư Viện còn chưa kịp đáp lại anh ta, giáo sư Hồ đã bước tới tiêm cho cô một liều thuốc.

Angus thấy thế thì nét mặt trở nên lạnh lùng.

Giáo sư Hồ làm như không thấy tiêm xong cho Tư Viện liền bỏ đi.

Tư Viện cảm thấy choáng váng: “Ông ấy tiêm cho tôi cái gì thế?”

Angus nói: “Ông ta bị Isabella bắt về đây và bị thôi miên, giờ ông ta chẳng khác nào một con robot nghe theo mệnh lệnh của Isabella. Tôi nghe nói ông ta đang nghiên cứu một loại thuốc có tác dụng che giấu mùi của dược tang như vậy Ôn Đình Sơn rất khó để tìm được cô.”

Dần dần Tư Viện không nghe rõ anh ta đang nói gì nữa, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cuối cùng mí mắt nặng trĩu dần dần nhắm lại.

Angus nhìn Tư Viện rồi lại ngẩng đầu nhìn mấy điểm đỏ lập loè trên trần nhà, ánh mắt lạnh như băng sương.

Isabella nhìn màn hình, khẽ lắc lư máu trong ly rượu vang, cô ta dặn dò thuộc hạ: “Hai ngày nữa hãy gửi thiệp mời cho Ôn Đình Sơn, tôi muốn mời anh ta tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi.”

Người đàn ông phía sau cô ta gật đầu rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Isabella uống cạn ly rượu đắm chìm trong phấn khích sắp tới.

—–

Ôn Đình Sơn ngồi trước màn hình xem đoạn video Tư Viện bị bắt đi.

Những kẻ đó tay chân thô ráp đánh thuốc mê rồi mang cô đi, không biết bọn chúng có làm cô bị thương hay không?

Quản gia đã đứng ở phía sau anh ba tiếng đồng hồ rồi nhưng Ôn Đình Sơn lại không nói một lời, chỉ không ngừng tua đi tua lại đoạn video đó.

Quản gia rất lo lắng, Ôn tiên sinh tức giận cũng không giống người thường. Anh càng tức giận thì lại càng bình tĩnh.

Ngay cả người đứng cạnh anh cũng chưa chắc đã cảm nhận được lửa giận của anh.

Đây là lần đầu tiên ông thấy Ôn tiên sinh trầm mặc lâu đến thế kể từ khi ông đi theo Ôn Đình Sơn tới nay.

Anh không hề trách phạt hay xử trí những vệ sĩ đi theo bảo vệ phu nhân.

Ôn Đình Sơn cũng không phải kẻ ngốc không biết phải trái, trái lại anh cực kỳ hiểu nhân tâm. Lúc này chính là lúc thích hợp để khoan dung, như vậy có thể khiến đám thuộc hạ sẽ càng ra sức vì anh.

Trong lòng quản gia bắt đầu thấp thỏm lo âu, nếu như phu nhân bình an trở về thì mọi chuyện còn dễ nói. Nếu phu nhân có chút bất trắc nào e là tòa thành này sẽ xảy ra một cơn mưa máu.

Quản gia chần chờ mãi mới dám nói: “Tiên sinh, Isabella tốn công sức để bắt phu nhân đi như vậy chắc chắn là có ý đồ khác. Khả năng lớn nhất chính là cô ta sẽ dùng phu nhân để uy hiếp ngài cho nên trước mắt chắc chắn phu nhân sẽ không có việc gì.”

Ôn Đình Sơn nhàn nhạt “ừ” một tiếng giống như chuyện không liên quan tới mình, sự chú ý của anh vẫn luôn tập trung trên đoạn video kia.

Mãi cho đến khi trời tối, anh mới gọi điện cho Tống gia, anh nói: “Tôi muốn đàm phán với ông một giao dịch, không biết Tống gia có cái can đảm này không?”

Hôm nay lúc Tống gia nhận được tin Tư Viện bị bắt trong lòng ông đã thấp thỏm bất an, bây giờ Ôn Đình Sơn lại gọi điện đến ông càng thêm không chắc chắn. Ông cẩn thận hỏi lại, “Không biết Ôn tiên sinh muốn bàn tới loại giao dịch nào?”

Ôn Đình Sơn mỉm cười nói: “Tôi muốn mượn thuốc độc của Tống gia nhà mấy người dùng một chút.”

Tống gia hoảng sợ: “Ôn tiên sinh, việc này không phải là việc có thể đùa?”

Ôn Đình Sơn nhếch môi cười khểnh giống như anh đang nói đến một chuyện vô cùng thú vị, “Tống gia, ông sợ cái gì! Nếu như xảy ra chuyện gì tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả dù sao cũng sẽ không làm ngài thiệt. Tôi bảo đảm sau khi ngài khuất núi cháu trai ngài sẽ là người thừa kế duy nhất của Tống thành.”

Anh nói một câu chọc trúng chỗ đau của Tống gia. Nếu nói điều lo lắng nhất của Tống gia hiện giờ đó chính là ông sợ sau khi ông chết cháu trai của ông sẽ không có nơi nương tựa sẽ bị những kẻ bên cạnh ức hiếp.

Yêu giới cũng chẳng hề đơn giản hơn thế giới của con người là mấy, kẻ lừa người gạt, tranh quyền đoạt lợi trước nay chưa bao giờ là dễ dàng.

Nếu có chỗ dựa là Ôn Đình Sơn, nếu một ngày nào đó ông an giấc ngàn thu cũng có thể an tâm nhắm mắt.

Ông hơi chần chừ rồi cũng gật đầu đồng ý: “Ôn tiên sinh yên tâm, tôi lập tức sai người chuẩn bị và giao hàng đến tay ngài.”

Ôn Đình Sơn gật đầu, quản gia nghe thế cũng hoảng sợ.

 “Tiên sinh, ngài thật sự phải đi tới bước này sao?”

Ôn Đình Sơn giương mắt nhìn quản gia, “Ông cảm thấy Isabella là loại phụ nữ như thế nào?”

Quản gia lắc đầu: “Tôi không nhìn thấu cô ta.”

Ôn Đình Sơn bật cười: “Lúc trước, tôi cũng không nhìn thấu ả ta nhưng bây giờ coi như tôi đã hiểu. Ả ta là kẻ đầy tham vọng muốn thống trị thế giới. Ông nhìn xem ả ta mất công thiết kế ra một trận phong ba lớn như thế, nhìn qua thì có vẻ như là nhằm vào tôi, nhằm vào ma cà rồng. Thật ra ả ta muốn kéo toàn bộ yêu giới vào một chỗ để ả ta lập lên một trật tự mới.”

Ôn Đình Sơn châm biếm: “Thật là con mụ đàn bà điên! Phát điên cũng không chọn chỗ hay ả ta cho rằng trên thế giới này không có ai có thể kiểm soát ả.”

Nói xong, anh lại gọi điện ra ngoài.

Quản gia không còn tâm tư để nghe anh nói gì với đối phương nữa, chỉ âm thầm lo lắng trong lòng.

Dã tâm của Isabella lớn như thế chẳng lẽ Ôn tiên sinh lại không mất đi lý trí vì phu nhân sao? Độc của Tống gia chỉ cần một chút thôi cũng có thể giết chết mọi yêu thú trong thành phố.

Ôn Đình Sơn một đêm không ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau anh nhận được một tấm thiệp mời do một con quạ đen đưa tới.

Con quạ đen kia lượn lờ trên không vài vòng sau đó dừng ở một khung cửa sổ, nó ném lá thư vào cửa sổ rồi bay đi luôn.

Quản gia kịp thời phát hiện ra và giao lá thư cho Ôn Đình Sơn.

Ôn Đình Sơn vừa mở ra đã thấy Isabella mời anh tham gia bữa tiệc sinh nhật.

Anh cười lạnh nhìn tấm thiệp: “Nhìn xem, chúng ta lại coi thường ả ta rồi. Lá gan này của ả e rằng trong tay ả không phải chỉ có một lợi thế thôi đâu, nếu không ả cũng sẽ không ngang nhiên khiêu khích tôi thế này. Ông nói xem, trong tay ả ta có thứ gì có thể uy hiếp được tôi?”

Quản gia thở dài, “Không phải phu nhân ở trong tay cô ta sao?”

“Isabella là loại phụ nữ máu lạnh vô tình rất giống tôi ngày trước. Ả ta tuyệt đối sẽ không tin loại đàn ông như tôi sẽ liều mình vì một người phụ nữ. Cho nên, Tư Viện tuyệt đối không phải là lý do cho ả ta dựa vào. Trong tay ả ta chắc hẳn đã có một vũ khí sắc bén mà chúng ta không biết!”

Ôn Đình Sơn lại rơi vào trầm tư, anh không khỏi nghĩ tới Angus. Chẳng lẽ ả ta đã liên thủ với Angus?

Nếu thật là như thế thì quả thật sẽ phiền phức hơn một chút.

Ngay sau đó anh lại cảm thấy thật châm biến, Angus đích thật là một thằng ngu chết vì tình. Nếu anh ta yêu một người phụ nữ bình thường thì cũng thôi đi, loại đàn bà như Isabella mà còn bị ả ta lừa dối hết lần này đến lần khác.

Quản gia không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, chỉ đành nói sang chuyện khác: “Hôm qua có một người tên là Triệu Khuyết tới trang viên, cậu ta nói cậu ta là trợ lý của giáo sư Hồ.”

“Giáo sư Hồ là ai?”

Giây tiếp theo Ôn Đình Sơn liền nhớ ra, đó là người đàn ông đã từng liên lạc với Tư Viện.

“Cậu ta tới làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK