Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Viện đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, cảm giác này giống như ngày đó cô đi xem phòng suýt chút nữa đã bị thỏ yêu giết chết.

Anh muốn giết cô!

Tư Viện cực kỳ sợ hãi, cô bất chấp tất cả dồn hết sức lực tát Ôn Đình Sơn một cái, vùng vẫy thoát khỏi gông cùm của anh. Cô không để ý tới chuyện quần áo xộc xệch, cô liều mạng chạy trốn về phía cửa nhưng khoá cửa rất chắc cô làm thế nào cũng mở ra được.

Tư Viện nhìn Ôn Đình Sơn đang lau vết máu bên khóe môi nhìn cô cười âm trầm. Tư Viện sợ đến thót tim, cô chạy đến bàn ăn cầm lấy con dao gọt hoa quả, run lẩy bẩy nói: “Anh đừng tới đây, nếu không tôi giết anh.”

Ôn Đình Sơn nhìn bộ dáng xộc xệch của cô chỉ càng thêm đói khát. Anh không thèm để ý mình vẫn còn bại lộ bên ngoài, cười rộ lên: “Muốn giết tôi?”

Thái độ chế giễu khinh thường của anh càng làm Tư Viện tức đến ứa gan, Hàn Túc là tra nam còn anh là tên biến thái. Rốt cuộc cô đã gây ra tội lỗi gì mà toàn gặp phải những tên cặn bã.

Tư Viện càng nghĩ càng tức, cô vung loạn con dao gọt hoa quả lên muốn đâm anh.

Ôn Đình Sơn nhẹ nhàng né được kéo cô vào trong ngực.

Con dao bị đánh rơi trên đất, Ôn Đình Sơn ôm cô từ phía sau, cắn vành tai cô cười khẽ: “Thục nữ không hợp chơi dao.”

Tư Viện dùng sức dẫm lên chân anh, Ôn Đình Sơn bị đau phải buông cô ra, Tư Viện ngồi thụp xuống đất nhặt con dao lên. Cô đâm con dao về phía Ôn Đình Sơn nhưng anh lại dùng tay không nắm lấy con dao, dưới ánh mắt hoảng sợ của cô con dao gọt hoa quả hóa thành cát bụi rồi biến mất.

“Anh…. Anh….” Tư Viện ngước mắt lên, nhìn thấy con ngươi đỏ rực của anh: “Anh cũng là yêu thú?”

Cô không thể tin nổi, ngã ngồi xuống đất, đôi chân mềm nhũn không có chút sức lực nào.

Ôn Đình Sơn nhìn cô ngã xuống đất hai chân mở rộng còn lộ ra phong cảnh giữa hai chân thì nhoẻn miệng cười. Anh cũng ngồi xổm xuống tách hai chân cô rộng ra tiến vào lần nữa.

Anh nắm cằm Tư Viện ép cô nhìn thẳng vào anh.

“Yêu thú? Tôi không phải là cái thứ sinh vật cấp thấp đó.”

Tư Viện bị ép thừa nhận từng cú nhấp hông của anh, nếu không phải bên dưới cô đang nỗ lực bài tiết dịch bôi trơn thì có lẽ cô đã bị xé rách rồi.

“Nhẹ…. Nhẹ một chút…. Xin… Xin anh.” Trong cơn đau xen lẫn cả khoái cảm sung sướng, Tư Viện vừa căm hận lại vừa bất lực.

Ôn Đình Sơn lại càng thêm ra sức, hông anh giống như được gắn mô tơ đóng cọc làm Tư Viện chỉ muốn chạy trốn.

Ôn Đình Sơn lại dùng sức kéo cô trở về, lật người cô lại lao vào trong cô từ phía sau. Tư thế này anh có thể tiến vào càng sâu, cảm giác càng mất hồn.

Đây cũng là tư thế Ôn Đình Sơn thích nhất.

Tư thế này cũng là khiến cô trở nên mẫn cảm nhất, mật dịch chảy không ngừng, vách tường co rút chặt hơn như muốn hút cả người anh vào. Anh vỗ mạnh vào mông cô, Tư Viện dâm mị hét lên.

“Dừng tay!!”

Tiếng kêu của cô chẳng khác nào xuân dược trong lỗ tai Ôn Đình Sơn, đôi mắt anh đỏ ngầu càng thêm tàn nhẫn chiếm hữu cô.

Mật dịch chảy dọc theo bắp đùi cô rơi xuống mặt đất, Tư Viện bị anh làm đến thất thần không còn suy nghĩ được gì. Khoái cảm dâng trào không thể kiểm soát, Tư Viện không chịu được không ngừng cầu xin anh dừng lại.

Nhưng dường như Ôn Đình Sơn không nghe thấy, anh vẫn giữ eo cô nhấp từng cái.

Cuối cùng, Tư Viện không giữ được, cô phun ra một dòng mật dịch, nghênh đón lần cao trào đầu tiên.

Ôn Đình Sơn cảm nhận được khoái cảm khi mật dịch cọ rửa qua quy đầu, một lúc lâu anh mới rút ra. Tư Viện mất lực chống đỡ quỳ rạp trên đất, mật dịch như dòng suối nhỏ chảy ra không ngừng. Cô giống như một con cá bị vớt ra khỏi nước, khó khăn thở dốc, cả người ướt đẫm.

Ôn Đình Sơn sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy, anh cởi hết quần áo rồi xé tan quần áo của cô, đè cô lên bàn ăn, tiến vào trong cô theo một góc 90 độ.

“Đừng… Xin anh ~” Tư Viện cầu xin yếu ớt.

Ôn Đình Sơn cười: “Đã như vậy rồi em còn muốn từ chối tôi sao?”

Tư Viện chậm rãi mở mắt ra, Ôn Đình Sơn cũng chậm lại giống như đang chơi đùa, chậm rãi rút ra đâm vào.

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, Ôn Đình Sơn nhẹ nhàng nâng tay chiếc điện thoại ở trên sô pha bay đến trong tay anh. Tư Viện nhìn anh lấy điện thoại của mình, cô muốn ngăn cản nhưng cô chẳng còn chút sức lực nào.

Ôn Đình Sơn nhìn thấy tên trên màn hình thì cười rộ lên: “Là Mễ Lạc.”

Tư Viện rối rắm nhìn anh.

Ôn Đình Sơn không phải là người, vậy Mễ Lạc thì sao? Cô ấy cũng không phải là người sao?

“Yên tâm đi, cô ấy là người.”

Tư Viện mở to mắt nhìn anh, sâu trong nội tâm lại sợ hãi: “Anh… Anh đọc được suy nghĩ của tôi?”

Ôn Đình Sơn không để ý tới cô, ấn nút nghe, mở loa ngoài rồi đặt điện thoại bên tai cô.

“Viện Viện, tớ đã trở về, cậu có nhà không?”

“Tớ ~~~” Tư Viện nghiến răng trừng mắt nhìn Ôn Đình Sơn. Anh cố ý, cố ý dùng sức đẩy làm cái bàn kêu lên kẽo kẹt.

“Cậu sao thế? Viện Viện?” Dường như Mễ Lạc rất quan tâm cô, lo lắng hỏi.

Tâm tình hiện giờ của Tư Viện rất phức tạp, Ôn Đình Sơn cười khẽ bên tai cô: “Có cần tôi nói với cô ấy, tôi đang làm tình với em không? Hửm?”

Tư Viện vội trả lời cô ấy: “Không có gì, tớ vừa ra khỏi giường, cậu tìm tớ có việc gì à?”

“Tớ mới về, tớ mua cho cậu rất nhiều quà, nhà cậu ở đâu để tớ dặn người mang qua?” Mễ Lạc rất phấn khích, dường như cô ấy đang lật dở những món quà: “Cậu sẽ không nghĩ tới tớ đã mua quà gì cho cậu đâu? Đảm bảo cậu nhất định sẽ thích.”

Tư Viện nào có tâm tình nói chuyện này, cô muốn ngắt điện thoại nhưng Ôn Đình Sơn lại giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, gia tăng tốc độ hơn nữa còn không ngừng vân vê ngực cô.

Tư Viện đã rất cố gắng mới nhịn xuống tiếng rên rỉ của mình.

Dù cô biết Mễ Lạc và Ôn Đình Sơn không phải vợ chồng nhưng với cô mà nói thì đây cũng là yêu đương vụng trộm với người đàn ông của bạn, là việc trái với đạo đức.

“Nhà tớ vẫn còn chưa dọn dẹp xong, dọn dẹp xong, ưm… dọn dẹp xong… sẽ mời cậu tới ăn cơm tân gia*, được không?” Tư Viện rất muốn nhanh chóng ngắt điện thoại, loại tra tấn này quả thật là cực kỳ biến thái.

Ôn Đình Sơn lại cố ý bóp cô một cái, cô bật thốt ra tiếng kêu đau đớn.

Đầu bên kia đột nhiên yên lặng, Tư Viện cắn môi, chảy nước mắt, oán hận nhìn Ôn Đình Sơn.

Một lúc lâu sau, Mễ Lạc mới cười nói: “Viện Viện, vậy tớ chờ điện thoại của cậu nhé.”

Nói xong, cô ấy liền cúp điện thoại.

Tư Viện nghĩ rằng cô ấy chắc chắn đã biết cô đang làm cái gì, chỉ là cô ấy có biết cô đang lén lút với người đàn ông của cô ấy hay không mà thôi?

“Ấm phòng*?” Ôn Đình Sơn nở nụ cười ác ý, dưới lớp vỏ bề ngoài đẹp đẽ là một kẻ biến thái từ tận trong xương tủy. Anh nhấp mạnh vào xương mu của cô nói: “Tôi làm thế này có được coi là làm ấm “hoa” cho em không? Hửm?”

Tư Viện không nói lời nào, chỉ nghĩ nhanh chóng kết thúc.

Ôn Đình Sơn lại không muốn buông tha cô, anh thả tay cô ra, một tay anh xoa niết âm đế cô một tay anh xoa ngực cô, kích thích khoái cảm trong cô. “À, tôi hiểu rồi, tôi còn chưa bắn cho nên em không đủ ấm, có phải không?”

Tư Viện mặc cho anh nói năng lung tung, cô quyết tâm không đáp lại, cùng lắm thì cô làm một người chết để mặc anh gian thi.

“Gian thi? Cũng không tệ, chờ tôi hút cạn máu em, lấy cơ thể em làm thành tiêu bản, mỗi ngày đều làm. Như vậy em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không tìm cách chạy trốn nữa.”

*: 暖房 /nuan fang/: dịch nghĩa đen là ấm phòng nghĩa bóng là tiệc mừng nhà mới, giống như tiệc tân gia bên mình nhưng chú Sơn nói theo nghĩa đen luôn “ấm phòng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK