Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Angus nhìn đèn tín hiệu phụt tắt, lông mày khẽ nhướng lên. Anh ta bước ra ban công nhìn xuống thành phố rực rỡ ánh đèn trong đêm lại ngẩng đầu nhìn trời đầy sao mỉm cười.

“Không hổ là Ôn Đình Sơn, bao nhiêu năm trôi qua anh vẫn mạnh mẽ như vậy.”

Angus mỉm cười nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân qua khung cửa sổ, khuôn mặt anh ta đã không còn vẻ ôn hòa ấm ấp nữa thay vào đó là vẻ hung dữ và ngạo mạn: “Không sao, Ôn Đình Sơn, tôi vẫn còn con át chủ bài nữa, anh sẽ không thể ngờ tới đâu.”

Gió đêm hiu hiu thổi, Angus nhìn ngọn đèn dầu cách đó không xa, cười đầy ẩn ý.

Sáng ngày hôm sau Tư Viện vừa mở cửa đi làm đã thấy một cô gái lạ đang chuẩn bị ấn chuông cửa nhà mình.

“Cô là…”

Cô gái trông khá nhỏ nhắn xinh xắn, một đôi mắt đen to lúng liếng nhìn giống như chú chim sơn ca hoạt bát. “Chào chị, em tên là Bách Linh, là hàng xóm mới chuyển đến đây.”

Cô ấy thật sự tên là Bách Linh, người cũng như tên.*

“Chào em, chị là Tư Viện, rất vui khi em dọn về đây.”

Bách Linh mỉm cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu. Cô ấy đưa một miếng bánh kem cho Tư Viện: “Đây là bánh em tự làm, hy vọng chị sẽ thích.”

Miếng bánh kem dâu tây màu hồng nhạt, một lớp dâu tây một lớp kem bơ, nhìn rất ngon mắt.

Tư Viện muốn từ chối khéo nhưng nhìn thấy ánh mắt hồn nhiên đáng yêu của cô ấy, cô lại nuốt ngược vào trong. “Cảm ơn em, vừa hay chị chưa ăn sáng.”

Bách Linh thấy cô nhận miếng bánh thì cười vui vẻ, nhìn theo cô bước vào thang máy. Thấy người đi rồi nụ cười trên khuôn mặt cô ấy cũng tắt ngấm.

Cô ấy quay vào nhà, bước đến trước cửa phòng nhưng lại không mở cửa, chỉ nói vọng vào trong: “Chị đã gặp cô ấy rồi, có vẻ cô ấy rất dễ nói chuyện. Chị nghĩ chắc hẳn cô ấy có thể giúp chúng ta.”

Trong phòng truyền ra giọng nói khàn đặc giống như cổ họng của người nọ bị thiêu đốt vậy. Âm thanh đứt quãng nói không thành câu.

Nhưng Bách Linh có thể nghe hiểu, cô vội an ủi người trong phòng: “Em đừng sợ, chị nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi cho em.”

Tư Viện đến công ty, Ôn Đình Sơn lại không có mặt ở văn phòng. Trong văn phòng chỉ mình cô là tới sớm nhất, cô thong thả đi pha cà phê. Cô vừa ăn bánh vừa uống cà phê, chờ tới giờ làm việc.

Đúng giờ thư ký Trương bước vào, Tư Viện thấy đầu anh ta đầy mồ hôi thì cười trêu ghẹo: “Lần đầu tiên tôi thấy anh vội vàng như thế, có người đuổi theo anh sao?”

Thư ký Trương cúi đầu bồn chồn, tiếp tục rót nước không ngừng.

Tư Viện thấy thế thì ngạc nhiên hỏi: “Anh không sao chứ?”

Thư ký Trương lắc đầu: “Tôi không sao, tôi…” Anh ta muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn Tư Viện đầy vẻ rối rắm.

Tư Viện chưa kịp hỏi anh ta đã xoay người vào văn phòng, không có ý định nói tiếp.

Tư Viện rất kinh ngạc nhưng cô cũng biết cô không thể cạy miệng anh ta ra được. Cứ cho là cô có thể cạy miệng anh ta ra, thì cô có thể làm gì chứ? Một con người bình thường như cô sao có thể quản chuyện của yêu thú chứ?

Một ngày bình yên trôi qua, Tư Viện đang vui vẻ tan làm, ai ngờ vừa xuống sảnh cô nhìn thấy Simon đang ôm một bó hoa trước cửa.

Sự việc phát sinh bất ngờ khiến cô không kịp phòng bị, Simon liếc mắt một cái đã thấy cô. Cô còn chưa kịp trốn đã thấy anh ta bước về phía cô. Người qua đường thấy cảnh này đều tò mò ngoái lại liếc nhìn bọn họ. Người đàn ông này bước xuống từ một chiếc xe thể thao đẳng cấp còn ôm một bó hoa lớn như vậy, vừa nhìn là biết cậu ấm phú nhị đại đang theo đuổi con gái nhà người ta.

Loại phú nhị đại này luôn khiến người khác phải tò mò dõi theo.

Simon mỉm cười bước đến trước mặt cô còn Tư Viện chỉ muốn bỏ chạy.

“Viện Viện, anh tới đón em tan làm, em vui không?”

Trước ánh mắt của bao người, cô thật sự không tìm thấy lý do để chạy đi. “Simon, sao hôm nay anh lại rảnh vậy?”

Ý là sao hôm anh lại nhàn đến phát hoảng lên thế.

Simon lười để ý tới ẩn ý của cô, gương mặt anh ta vẫn cười ôn nhu như nước: “Chúng ta đã hẹn ăn tối với nhau rồi mà, em quên rồi sao?”

Quên?

Căn bản là không hề có việc này, trong mắt anh ta sự khách sáo lịch sự của cô lại thành một sự đồng ý ngầm.

Cô không thích nhìn thấy anh ta chút nào.

Nhưng Simon vẫn cảm thấy, cô đang lạt mềm buộc chặt.

Anh ta cười lạnh trong lòng, trên mặt lại ngụy trang rất tốt.

Tư Viện cười miễn cường: “Simon, anh thật biết đùa, em còn tưởng anh nói giỡn thôi chứ. Làm sao bây giờ, hôm nay em lại có hẹn rồi.”

Simon không thèm quan tâm: “Không sao, mọi người có thể đi cùng nhau.”

Hôm nay anh ta đã hạ quyết tâm phải dẫn cô đi.

Tư Viện tức hộc máu, cô thấy anh ta thật khó đối phó liền phun ra một câu từ kẽ răng: “Không cần đâu, bạn của em không thích gặp người lạ.”

Simon không cho cô cơ hội từ chối, khoác vai cô vừa kéo vừa đẩy cô lên xe: “Viện Viện, em sợ gì chứ? Anh chỉ mời em ăn bữa cơm thôi mà. Hôm đó khi đi mua sắm, không phải em đã đồng ý với anh là sẽ bồi thường cho anh sao? Mới đây thôi mà em đã quên nhanh vậy.”

Đây mới là bộ mặt thật của đàn ông, một khi đã vung tiền ra là nhất định phải kéo cô lên giường bằng được. Nếu không sao anh ta có thể ngậm bồ hòn được chứ.

Tư Viện không hối hận khi lừa tiền anh ta nhưng cô hối hận vì đã không cẩn thận bị anh kéo lên xe.

Tư Viện bị anh ta nhét vào ghế sau, vội lấy di động ra muốn gọi điện cho Ôn Đình Sơn cầu cứu.

Simon lại cướp lấy điện thoại của cô, cười khẽ nói: “Viện Viện, em muốn làm gì?”

Tư Viện nhìn thấy nụ cười dối trá của anh ta, trong lòng cảm thấy bồn chồn, nói: “Em gọi điện thoại cho bạn em, nói với cô ấy là hôm nay em không tới được.”

Simon vừa lái xe vừa nói: “Bạn nào? Gọi cả cô ấy tới chúng ta cùng nhau ăn tối.”

Tư Viện khựng lại rồi nói: “Còn ai nữa, đương nhiên là Lạc Lạc rồi.”

Simon cười mỉa mai một tiếng, anh ta tự cho là rất khó để phát hiện ra nhưng Tư Viện lại nhìn thấy rõ. Anh ta nói: “Không sao, anh sẽ gọi điện cho cô ấy.”

Tư Viện thấy thế thì sốt ruột, thế không phải là cô sẽ bị lộ tẩy sao?

Cô vội nói: “Không cần đâu, em nhắn tin cho cô ấy là được. Anh đang lái xe không tiện, anh đưa điện thoại cho em, em tự làm cũng được.”

Simon lộ ra một ánh mắt mà anh tự cho là thâm tình, Tư Viện nhìn thôi cũng thấy sến súa.

“Viện Viện, anh hy vọng khi ở cạnh anh trong mắt em chỉ có anh, đừng nghịch di động được chứ?”

Anh ta đã nói như vậy cô cũng không thể khăng khăng cướp lại di động từ tay anh ta. Theo phim truyền hình thì hành động đó rất nguy hiểm, cô còn trẻ cô không muốn đồng quy vu tận với anh ta.

Tư Viện nghĩ thế thì giả vờ xấu hổ gật đầu: “Đáng ghét, anh sến thật.”

Đâu chỉ là sến không thôi phải là sởn cả da ốc lên rồi. Bỗng nhiên Tư Viện cảm thấy tuy Ôn Đình Sơn có phần ngang ngược và độc đoán một xíu nhưng ít nhất khi nói chuyện anh cũng không khiến cô cảm thấy không thoải mái như này.

Cũng không biết là do cô có thành kiến hay đó là sự thật, dù sao cô cũng không thích tên đàn ông trước mắt này chút nào.

Dường như Simon rất hưng phấn, Tư Viện cũng không biết anh ta hưng phấn cái gì. Chiếc xe lao như điên trên đường, không ngừng vượt qua những chiếc xe khác đang đi trên đường, hơn nữa còn phát ra những tiếng gầm rú.

Tư Viện không yêu xe cho nên cô không thấy loại tiếng gầm này có gì dễ nghe.

Với cô mà nói, đó đều là tạp âm.

Chẳng mấy chốc, xe đã ra tới vùng ngoại ô, Tư Viện thấy bọn họ đi càng ngày càng xa cô bắt đầu căng thẳng. “Simon, chúng ta đi đâu thế?”

Simon cười: “Dẫn em tới thế giới cực lạc ở nhân gian, một nơi sẽ làm em vô cùng sung sướng.”

Nhìn thấy nụ cười của anh ta, Tư Viện đột nhiên muốn nhảy xuống xe. Mẹ kiếp tên biến thái này, hắn ta đã không còn che giấu mục đích của bản thân nữa. Cô có ngu cũng nhận ra hắn ta không hề có ý tốt.

*: Chim sơn ca trong tiếng Trung gọi là百灵鸟/bai ling niao/ tên của cô gái cũng là 百灵/bai ling/ . Theo Hán Việt chính là Bách Linh ^^.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK