Tư Viện mua thêm giỏ trái cây và một số lễ vật khác ở siêu thị, cô đang suy nghĩ xem nên mở lời với Mã Lục như thế nào.
Mã Lục đang xem một bộ phim truyền hình cẩu huyết trong phòng trực ban, nước mắt nước mũi của anh ta chảy tèm lem do bị ảnh hưởng bởi tình tiết trong phim. Lúc Tư Viện đến, anh ta đang đỏ mắt chửi bới nam chủ: “Đàn ông chẳng có thằng nào tốt cả.”
Tư Viện….
“Mã đại… Đại ca.” Tư Viện vốn định gọi anh ta là đại gia, nhưng với tình hình trước mắt nếu cô dám gọi ra chỉ sợ sẽ bị ăn mắng ngay.
Mã Lục quay đầu lại nhìn, anh ta vừa lau nước mắt vừa lấy lại bình tĩnh hỏi: “Cô đến làm gì?”
Tư Viện đặt món quà lên bàn, cười hì hì nói: “Mã đại ca, anh xem anh vừa cao lớn lại vừa đẹp trai, hơn nữa bản lĩnh lại cao cường, anh có thể giúp tôi một việc nhỏ xíu được không?”
Mã Lục nhìn mấy thứ trên bàn, anh ta lấy một ổ bánh mì ra ăn: “Có việc gì?”
Tư Viện thấy anh ta ăn đồ của cô thì cảm thấy khá chắc chắn liền cười nói: “Gần đây tôi gặp phải một tên khốn, anh ta đã kết hôn mà vẫn còn quấy rối tôi. Tôi muốn nhờ anh ra mặt giúp tôi dọa dẫm anh ta để anh ta biết khó mà lui, đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
Mã Lục đang hận tên tra nam trên TV đến ngứa răng mà không có chỗ nào phát tiết, nghe thấy thế thì lập tức nâng cao tinh thần trượng nghĩa. “Nói, là tên khốn nào, xem xem ông đây có xử đẹp hắn không!”
Tư Viện cười hì hì: “Anh ta họ Ôn, là…”
Cô còn chưa nói xong đã bị đẩy ra ngoài. Tư Viện há hốc mồm, thế còn chính nghĩa thì sao?
Đối phương lại mở cửa ra, Tư Viện còn chưa kịp mừng, Mã Lục đã ném đống quà của cô ra ngoài.
“Cút đi, ông đây không quen biết cô.”
Tư Viện sững sờ tại chỗ, cô còn chưa nói xong sao anh ta lại phản ứng gay gắt như thế?
Mã Lục hít sâu một hơi, lén nhìn qua khe cửa, thấy cô đi rồi anh ta mới dám thả lỏng. Anh ta nuốt nước miếng, cảm thấy bảo vệ chính nghĩa cũng phải xem tình huống. Bảo anh ta trừng trị mấy kẻ bụi đời thì có thể nhưng bảo anh ta đi dạo dẫm Ôn tiên sinh trừ phi anh ta không muốn sống nữa.
Trước kia vì cô là dược tang cho nên anh ta bị lợi ích làm mờ mắt mới có thể to gan mạo hiểm đi tranh cướp. Nhưng bây giờ bảo anh ta làm đối thủ của Ôn tiên sinh thì hãy quên đi, anh ta vẫn còn chưa trưởng thành đâu.
Tư Viện không biết suy nghĩ trong lòng anh ta chỉ cảm thấy chán nản bước vào thang máy. Trong đầu cô toàn là dấu hỏi chấm, cô cảm thấy chuyện này có gì đó rất đáng ngờ.
Không có lý nào lại như thế, lúc cô nói muốn nhờ anh ta dạy dỗ tra nam, anh ta vẫn còn rất chính nghĩa tại sao vừa nghe thấy chữ Ôn lại….
Một ý nghĩ không tốt thoáng hiện lên trong đầu Tư Viện, tại sao thụ yêu lại sợ hãi một con người?
Anh ta sợ hãi chữ đó hay là sợ hãi Ôn Đình Sơn?
Tư Viện không dám chắc, bởi vì cô vẫn chưa nói hết tên.
Cô ôm theo đống đồ bước vào cửa thay giày đóng cửa lại, cô vừa bước vào phòng khách đã thấy Ôn Đình Sơn đứng trước kệ ngắm ngía mấy đồ trang trí.
Tư Viện chớp chớp mắt cho rằng mình bị hoa mắt.
Nhưng cô chớp vài cái, anh đã ngồi lên sô pha.
Tư Viện ngạc nhiên nói: “Anh vào đây bằng cách nào?”
Ôn Đình Sơn đánh giá cô từ trên xuống dưới, cô mặc một chiếc áo thun phối với quần jogger thoải mái và giản dị, dưới chân là một đôi dép lê, nhìn thế nào anh cũng thấy cô không hề hợp với khẩu vị của anh.
Nhưng Ôn Đình Sơn chỉ nhìn cô như vậy cũng cảm thấy bụng dưới nóng lên.
Tư Viện bước tới cạnh cửa muốn mở cửa để cô có thể thuận lợi chạy trốn bất cứ lúc nào nhưng dù cô có làm thế nào cánh cửa vẫn không thể mở ra. Cô hoảng sợ quay đầu lại căng thẳng nhìn Ôn Đình Sơn. “Anh muốn làm gì?”
Ôn Đình Sơn không hề hoang mang, thái độ của anh vẫn như kẻ bề trên nhìn xuống dưới: “Tôi đói bụng.”
“Đói bụng thì mời anh về nhà. Ôn tiên sinh, anh đây là đột nhập nhà dân trái phép.”
Ôn Đình Sơn nhún vai: “Tôi đang ở nhà mình, có vấn đề gì sao?”
Tư Viện bị dọa ngốc, “Không thể nào, tôi đã gặp chủ nhà rồi.”
Ôn Đình Sơn nở nụ cười thật đáng ghét: “Ồ, tên đó là chủ nhà cũ, không sai, bây giờ tôi chính là chủ nhà.”
Cho nên ý anh là, anh đã mua đứt căn này rồi?
Không chỉ dừng lại như thế, câu nói tiếp theo của Ôn Đình Sơn thiếu chút nữa làm cô tức hộc máu.
“Không chỉ có căn này, về sau em thuê chỗ nào tôi sẽ mua lại chỗ đó. Tôi sẽ vĩnh viễn là chủ nhà của em.”
Cmn tên khốn khiếp!
Tư Viện không nhịn nổi mắng chửi anh trong lòng. Kẻ có tiền thật đáng ghét, hở một tí là mua nhà giống như mua củ cải trắng ngoài chợ vậy. Thật sự là muốn ép chết những người làm công ăn lương trên đời này sao? Tại sao lại tồn tại những kẻ có tiền chứ?
“Ôn Đình Sơn, coi như tôi cầu xin anh, anh buông tha cho tôi đi.” Cô đã cầu xin anh rất nhiều lần nhưng anh chưa từng dao động lấy một lần.
Ôn Đình Sơn tháo cà vạt nhìn cô cười: “Tôi đói bụng.”
Tư Viện cảm thấy cô không thể nói chuyện được với người đàn ông này. Trước kia cô không hiểu nổi Hàn Túc, bây giờ cô vẫn không hiểu nổi Ôn Đình Sơn. Cô tức giận hét lên: “Rốt cuộc anh muốn gì? Ôn Đình Sơn, tôi nói cho anh biết, anh đừng quá đáng quá, cùng lắm thì tôi chết cho anh xem.”
Tư Viện vừa hét xong đã bị anh ném lên sô pha.
Ôn Đình Sơn đè lên người cô, Tư Viện hoảng sợ. Vừa rồi anh đã làm gì? Sao lại có thể nhanh như thế? Cô còn chưa kịp phản ứng.
Ôn Đình Sơn túm lấy tay cô, vén áo thun cô ra: “Tôi nói, tôi đói bụng.”
Tư Viện định vùng vẫy, Ôn Đình Sơn đã cắn vào cổ cô. Tư Viện cảm thấy nhói đau, nhưng cơn đau chỉ kéo dài trong nháy mắt. Dần dần, một cảm giác tê dại kỳ lạ quấn lấy cổ cô.
Cơ thể của cô trở nên bủn rủn mất dần sức lực phản kháng. Hai mắt cô hoa lên, mí mắt nặng trĩu như muốn sụp xuống.
Ôn Đình Sơn đói khát không chịu nổi, đã hơn một tháng kể từ lần cuối anh hút máu cô. Nếu không phải anh còn sót lại một tia lý trí để bản thân anh không làm càn thì anh đã có thể hút khô máu cô.
Hương vị này thật sự quá thơm ngon, ngon hơn bất kì một loại máu nào anh từng uống thậm chí còn vượt qua dược tang năm đó. Cơ thể người phụ nữ này, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài luôn khiến anh muốn ngừng mà không được.
Bàn tay Ôn Đình Sơn cũng bắt đầu không thành thật, trong lúc Tư Viện vẫn còn đang mê man, anh đã kéo áo cô lên nắm lấy ngực cô.
Tư Viện nhìn chằm chằm ánh sáng của bóng đèn thủy tinh trên trần nhà, cô cảm thấy mình giống như lục bình trôi sông. Lắc lư lắc lư.
Ôn Đình Sơn thấy cô thất thần, đồng tử giãn ra, mới bình tĩnh lại.
Anh vội ngừng hút máu cô, giúp cô chữa lành vết thương. Lúc này Tư Viện tuy chưa tắt thở nhưng sắc mặt trắng bệch trông giống như người quanh năm nằm trên giường bệnh.
Ôn Đình Sơn nhìn cô quần áo xộc xệch, ánh mắt mơ màng cũng sẽ không ủy khuất bản thân, lập tức cởi quần cô, ngón tay vân vê nụ hoa cô vài cái.
Tư Viện rất mẫn cảm, xoa được vài cái cô đã ướt đẫm.
Ôn Đình Sơn vội vã cắm vào, anh phát ra tiếng gầm thỏa mãn.
Tư Viện đột nhiên bị dị vật chen vào cũng dần dần hoàn hồn lại. Cô thấy Ôn Đình Sơn đang đè lên người cô, hai chân cô tách rộng mặc cho anh đùa nghịch. Cô bộc phát tức giận cầm lấy một cái gối đập lên người anh.
Ôn Đình Sơn nhẹ nhàng túm được vứt cái gối xuống đất.
Sô pha cũng rung lắc vì chuyển động kịch liệt của anh.
Tư Viện tức tối gào lên: “Ôn Đình Sơn, anh không phải là người!”
Người này ngang ngược vô lý, không kiêng nể gì, căn bản không coi cô là người.
Tư Viện cực kỳ căm hận thừa dịp anh đang chăm chỉ vận động trên người cô, tay cô sờ soạng được cái bình hoa ở bên cạnh, nện mạnh vào đầu Ôn Đình Sơn.
Choang một tiếng, cái bình vỡ vụn, thậm chí Tư Viện còn nghe thấy tiếng xương bị va đập.
Trán Ôn Đình Sơn chảy máu dính vào tóc anh trông anh càng thêm ma mị giống như yêu tinh sống trong núi càng đẹp lại càng nguy hiểm.
Ôn Đình Sơn đưa tay lên sờ trán mình, ngón tay anh dính máu, anh không do dự liếm sạch sẽ ngón tay rồi cười một cái.
Tư Viện kinh ngạc khi thấy răng nanh của anh dài ra, chúng vừa sắc nhọn lại vừa chứa đầy sát khí. Cô muốn chạy trốn nhưng lại bị Ôn Đình Sơn siết chặt hai tay và eo cô, anh máy móc lặp lại động tác rút ra đâm vào trong cô.
“Viện Viện, em là người đầu tiên làm tôi bị thương trong suốt những năm qua.” Anh cười khàn, Tư Viện nhìn thấy một ánh sáng quỷ dị trong đôi mắt xanh thẳm của anh.
“Em biết, những kẻ từng làm tôi bị thương đều sẽ thế nào không?”