Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Viện nhìn nụ cười của anh, niềm vui khi gặp lại anh vừa rồi lập tức tan thành mây khói.

Cầm thú chính là cầm thú, lúc nãy cô vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, anh thì thật tốt, đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ tới những thứ đồi trụy.

Trong mắt anh, cô không chỉ là đồ ăn mà còn là một món đồ chơi.

Đàn ông quả nhiên là thứ ích kỷ lạnh lùng bạc bẽo.

Tên cầm thú này còn không quan tâm cảm xúc của cô đã ổn định hay chưa, có thể gặp ác mộng hay không? Tư Viện nghĩ hành động anh quan tâm tới vết xước trên chân cô vừa rồi có lẽ cũng chỉ là muốn kiểm tra món đồ chơi của mình có bị hỏng hay không có ảnh hưởng tới đời sống tình dục của anh hay không mà thôi?

Cầm thú, đồ cầm thú chết tiệt.

Ôn Đình Sơn thấy cô không chịu xuống xe, cúi đầu nhìn vào trong thấy cô đang nhìn chằm chằm mình.

Anh phát hiện ra mình lại không thể nghe thấy suy nghĩ của Tư Viện, đây đã là lần thứ ba.

Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?

Ôn Đình Sơn nhìn cô buồn bực, nhất thời anh không thể nhìn thấu được tâm tư của cô.

Điều này khiến anh hơi lo lắng nhưng anh đè lại sự bất an trong lòng, vòng sang cửa xe bên kia, khom lưng ôm cô ra.

“Ngoan, đi tắm trước đi.”

Hừ, tắm xong lại ngoan ngoãn để anh hưởng dụng sao? Trong lòng Tư Viện hừ lạnh, dù sao có trốn cũng không thoát chẳng thà không trốn còn hơn.

Ôn Đình Sơn thấy cô im lặng không nói gì thì hài lòng vỗ mông cô, anh ôm người bước vào biệt thự xa hoa trước mắt.

Tư Viện nhìn đài phun nước to dài trước mắt, hai bên còn có hàng cọ thẳng tắp, không khỏi cảm khái có tiền thật tốt, nơi này xa hoa chẳng khác nào cung điện.

Lúc cô nhìn thấy hai con báo trong đại sảnh, cả người cô căng chặt ôm ghì lấy Ôn Đình Sơn.

Hai com báo gấm nằm rạp trên mặt đất nghe thấy động tĩnh lại chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn bọn họ rồi tiếp tục ngủ.

Cũng không biết là báo gấm bình thường hay là yêu thú.

Ôn Đình Sơn ôm Tư Viện bước thẳng vào trong, người hầu đứng hai bên cung kính chào đón bọn họ.

Người hầu mở cánh cửa chạm khắc hoa văn cầu kỳ sang trọng ra, lúc này Ôn Đình Sơn mới đặt cô xuống.

Anh chỉ vào bồn tắm cách đó không xa nói: “Đi tắm đi, tôi không thích mùi của tên đàn ông khác trên người em.”

Nói là bồn tắm nhưng lại đủ chỗ cho khoảng bảy tám người tắm cùng lúc, không khác gì bồn tắm của phương bắc.

Trên thành bể còn có một con báo điêu khắc từ đá đang phun nước vào trong, Tư Viện nhìn Ôn Đình Sơn lại thấy anh cầm điện thoại đi ra ngoài.

Tư Viện ngửi ngửi người mình, không chỉ có mùi mồ hôi mà còn có cả nước miếng của con cá sấu kia lưu lại.

Cô cũng thấy khó chịu cho nên liền cởi quần áo bước vào trong bể để tắm rửa.

Trong bể còn thả những cánh hoa hồng làm người ta thấy thật thư thái. Tư Viện từ từ thả lỏng thần kinh, thoải mái tắm rửa sạch sẽ.

Lúc cô tắm xong chuẩn bị lên trên mới phát hiện ra bên cạnh cô đã xuất hiện một cái khay từ lúc nào không biết, trong khay còn đặt một bộ váy ngủ màu đỏ.

Cô đứng lên lấy khăn lau khô người muốn thay váy ngủ nhưng khi cầm bộ váy ngủ lên cô hoàn toàn choáng váng. Chiếc váy vừa mỏng lại còn xuyên thấu, cái này đâu phải quần áo, mặc nó vào có khác nào không mặc.

Cầm thú!

Cô biết mà, tên khốn khiếp đó sẽ không dễ dàng tha cho cô.

Từ sau khi Ôn Đình Sơn để lộ thân phận, anh cũng chẳng thèm che giấu dục vọng của bản thân.

Anh muốn là làm chưa bao giờ để ý tới cảm xúc của Tư Viện.

Tư Viện vừa mệt vừa đói, làm gì có tâm trạng để làm chuyện đó.

Cũng may anh còn chưa trở về. Trên bàn bày chút đồ ăn, Tư Viện cầm khăn tắm quấn lên người, tiện tay lấy một lát bánh mì, cô vừa ăn vừa mở tủ quần áo để tìm quần áo cô có thể mặc.

Kết quả cả một tủ quần áo toàn là áo sơmi, quần tây của nam giới, không có nổi một món đồ nào cho nữ giới.

Tư Viện nói không nên lời, cô đắn đó nhìn chiếc váy ngủ trong suốt bị cô vứt đằng sau. Cô cảm thấy mặc áo sơmi sẽ an toàn hơn một chút.

Cô cũng đành phải chấp nhận, cô chọn mặc một chiếc áo sơmi màu lam, mặc vào thế này hi vọng dục vọng ham muốn của anh ta cũng giảm đi một ít.

Cô cố ý cài cúc áo đến tận nút trên cùng, cô định chọn thêm một cái quần, đáng tiếc quần không có thắt lưng cô mặc vào toàn bị rơi xuống cho nên đành phải từ bỏ.

Ôn Đình Sơn vừa vào đã thấy Tư Viện đang cởi quần.

Anh nhoẻn miệng cười bước đến phía sau ôm lấy cô. “Sao thế? Không thích quần áo tôi chuẩn bị cho em à?”

Tư Viện đẩy anh ra, đứng cách xa anh một mét: “Tôi sắp chết đói rồi không muốn làm!”

“Làm gì?” Ôn Đình Sơn cố tình hỏi.

Tư Viện trừng mắt nhìn anh: “Anh biết tôi có ý gì.”

Ôn Đình Sơn khoanh tay lại nói, “Em không nói, sao tôi biết em có ý gì?”

Chắc chắn là anh cố ý!

Tư Viện nhìn ý cười đong đầy trong mắt anh, vừa hư hỏng lại vừa gian ác nhưng ngoài miệng vẫn một mực nói như vô tội. Cô muốn cãi lại nhưng cô cảm thấy nếu làm vậy chắc chắn sẽ mắc bẫy anh cho nên cô dứt khoát giả ngu.

“Không biết thì thôi, tôi đói rồi, muốn ăn cơm. Anh sẽ không để tôi chết đói đấy chứ? Tôi nói này, nếu tôi đói sẽ gầy đi, lúc đó máu tôi cũng không ngon nữa đâu.”

Ôn Đình Sơn cười to, vỗ vỗ tay. Mấy cô hầu gái Ả Rập nối đuôi nhau tiến vào, trên tay bọn họ bê từng món ăn đặt lên bàn rồi lại lặng lẽ ra ngoài.

Tư Viện ngửi được mùi thịt nướng, cô cũng chẳng cần quan tâm gì nữa vội nhào qua ăn cơm.

Cô rất đói nên cũng chẳng để ý đến hình tượng của bản thân, cô cầm một miếng thịt nướng lên ăn thỏa thích.

Ôn Đình Sơn cởi quần áo đi tắm rửa.

Tư Viện ăn mấy miếng thịt cảm thấy sức sống được phục hồi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Cô nghe thấy tiếng nước xôn xao, tò mò quay đầu lại nhìn phát hiện ra Ôn Đình Sơn đang ngửa đầu dựa vào thành bể, hình như anh cũng rất mệt mỏi.

Cô bỗng nhiên nhớ tới lời quản gia nói, máy bay của anh bị nổ tung trên không. Bây giờ anh lại như không có chuyện gì xảy ra, có phải lúc ấy anh chưa lên máy bay hay không?

Nếu chưa lên máy bay vậy chắc chắn là không có chuyện gì rồi. Nếu không có chuyện gì tại sao quản gia lại phải bắt cô bay ngàn dặm xa xôi tới đây?

Tư Viện có vô vàn thắc mắc, rất nhanh Ôn Đình Sơn đã tắm xong. Anh quấn khăn tắm đi ra.

“Ăn no rồi?”

Ôn Đình Sơn đi đến trước mặt cô, đường nhân ngư tuyệt đẹp cứ thế hiện ra trước mắt cô.

Tư Viện thế mà lại nuốt nước bọt và gật đầu trong vô thức. Khi cô thấy nụ cười của Ôn Đình Sơn mới định thần lại, vội nói: “Không phải, tôi vẫn đói, vẫn muốn ăn.”

Ôn Đình Sơn cúi người xuống trước mặt Tư Viện, cô bị dọa không dám động đậy. Ôn Đình Sơn liếm nước sốt trên khóe môi cô, cười xấu xa: “Thật ngon.” Ánh mắt đắm say, một lời hai nghĩa.

Tư Viện nghe hiểu cũng bị dọa sợ.

Cô ngửa người ra sau nhưng hai chân lại bị tách ra, lộ ra cánh hoa như ẩn như hiện, Ôn Đình Sơn cười càng thêm ái muội.

Tư Viện quá quen thuộc với ánh mắt này, mỗi khi anh nhìn cô như vậy, cô nhất định sẽ bị anh ăn đến không còn cái xương.

Tư Viện không muốn anh như ý, vội xoay người đứng dậy chạy tới cửa, kết quả cửa bị khoá cô không thể mở ra được.

Cô còn chưa kịp làm gì, Ôn Đình Sơn đã xuất hiện sau lưng cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên ném lên giường.

Tư Viện nổi giận ném gối về phía anh: “Đồ chết tiệt, không thể để tôi nghỉ thêm chút nữa sao?”

Ôn Đình Sơn nhanh chóng đè lên người cô, dễ dàng khống chế cô. Anh áp trán mình vào trán cô nói: “Viện Viện, tôi đói bụng lâu lắm rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK