Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba năm sau, Tống Thành.

“Huýt (tiếng huýt sao), người đẹp.”

Tư Viện đang vội cho nên cô muốn đi tắt qua con ngõ nhỏ lại thấy mấy tên lưu manh đang hút thuốc đứng chặn trước ngõ. Cô dừng lại xoay người quay về đường lớn nhưng đối phương nhìn thấy cô lại hét lên.

Tư Viện mắt điếc tai ngơ làm như không nghe thấy, ai ngờ mấy tên đó lại chặn dường cô dường như bọn chúng không có ý định để cô đi.

Cô còn đang xách một chiếc túi nilon, bên trong là sữa đậu nành nóng hổi.

Tư Viện nhìn mấy tên lưu manh trước mặt bình tĩnh nói: “Các cậu muốn gì?”

Tên cầm đầu cắt đầu đinh, bấm lỗ tai đeo khuyên, khuôn mặt góc cạnh, thân hình cao lớn, bộ dạng bất lương.

Cậu ta phun ra một vòng khói vào người Tư Viện, cười nói: “Chị gái, trông chị ngon đấy, đã có bạn trai chưa?”

Tư Viện ngạc nhiên, chỉ cảm thấy đối phương đang bỡn cợt cô. Cô móc tiền từ trong ví ra đưa cho đối phương: “Tôi chỉ còn bằng này thôi, lấy tiền rồi đi đi. Tôi sẽ không báo cảnh sát.”

Cô thật sự không muốn gây chuyện, bây giờ chắc hẳn không có ai muốn sống yên ổn hơn cô.

Ai ngờ được hành động này lại thành một trò cười trong mắt đối phương.

Mấy người phá lên cười, có người nói: “Đại ca, người ta coi chúng ta là lưu manh đấy, ha ha ha ha ha.”

Cậu thanh niên đứng trước mặt cô gãi gãi cằm, búng tàn thuốc trong tay xuống đất rồi lấy mũi chân day day mấy lần mới cười nhạo cô: “Chị gái à, tôi thích chị rồi đấy làm bạn gái tôi chứ?”

Tư Viện từ chối: “Tôi đáng tuổi mẹ cậu đấy.”

Câu thanh niên cười càng to, “Vừa hay, tôi đang thiếu mẹ.”

Nói xong, cậu ta vươn tay định kéo cô nhưng tay cậu ta vừa mới chạm vào Tư Viện, cô đã tóm lấy cổ tay của cậu ta quăng ngã cậu ta xuống đất trước khi mọi người kịp phản ứng. Sau khi quăng cậu ta xuống đất, cô lập tức vặn tay cậu ta ra sau lưng, dí dao vào cổ cậu ta. “Cậu là yêu thú?”

Mấy người còn lại thấy thế thì lập tức lộ ra nguyên hình, hóa ra là một đàn chuột. Một đám yêu thú bao vây lấy Tư Viện, hung dữ nói: “Thả đại ca ra.”

Con dao trong tay Tư Viện kề sát vào cổ cậu ta, chế giễu mấy kẻ còn lại: “Các cậu đúng là có bản lĩnh nhỉ, dám nhận một con mèo làm đại ca không sợ cậu ta ăn thịt các cậu sao?”

Cậu thanh niên bị đè dưới đất không cam lòng, gào lên: “Có giỏi cô thả tôi ra, chúng ta một chọi một.”

Tư Viện nhướng mày: “Vừa rồi không phải là một chọi một sao?”

Mọi người….

“Tư Viện, cô nên ngoan ngoãn nghe lời đi. Nếu không chúng tôi bắt bắt được cô sẽ không chỉ rút máu mà còn muốn ăn tươi nuốt sống cô đấy.”

Tư Viện im lặng một lát, bất lực nói: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi. Máu của tôi không thể làm các cậu tiến hóa được đâu. Tại sao lại không ai nghe chứ?”

“Đương nhiên là cô sẽ nói thế rồi nhưng tổ tiên chúng tôi cũng không thể sai được. Nói cho cô biết, coi như cô thoát được mùng một nhưng không thoát được mười lăm đâu. Chúng tôi đã phát hiện ra cô thì những người khác cũng sẽ tìm được cô thôi.”

Tư Viện cười lạnh, thẳng tay đâm vào đùi cậu chàng đang nằm dưới đất một nhát, không chỉ như thế, cô còn xoay con dao ngay tại miệng vết thương của cậu ta. Cậu ta hét lên thảm thiết, đám anh em của cậu ta nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn như thế cũng bị dọa sợ. Tại sao cô ấy lại không giống với những gì trong tin đồn, không phải nói cô ấy nhát gan sợ phiền phức, gặp phải yêu thú sẽ sợ hãi hay sao?

“Cũng được, quán của tôi đang thiếu thịt, nghe nói con người ăn thịt yêu thú các cậu cũng có thể bổ sung sinh lực. Nếu các cậu đã muốn chết thì tôi đành phải mạnh tay hơn thôi, gặp một tên giết một tên cho các cậu biết được cảm giác bị người ta đuổi giết là thế nào.”

Cô đã không còn là kẻ nhút nhát chỉ biết né tránh như ngày xưa nữa.

Trong ba năm qua, cô đã vất vả rèn luyện bản thân để không bao giờ bị đám yêu thú chi phối được nữa?

Vừa nghe cô muốn ăn thịt bọn chúng, đám chuột đều bị dọa sợ.

Nói cho cùng bọn chúng cũng nhát gan, nhìn cậu thanh niên dưới đất, rụt rè nói: “Đại ca, anh cố gắng chịu đựng. Tụi em trở về gọi thêm quân tiếp viện tới cứu anh. Anh nhất định phải kiên trì nhé.”

Cậu thanh niên nhìn đám tiểu đệ chạy trốn thì không nói nên lời.

Tư Viện rút ra một ống tiêm đâm vào cổ cậu ta, cậu ta lập tức mất ý thức hiện về nguyên hình thành một con mèo xám trắng.

Cô nhấc con mèo lên, ghét bỏ nói. “Với chút bản lĩnh này còn học đòi người ta làm cướp, thật là không biết sống chết.”

Lúc cô xách theo con mèo quay trở lại quán, Bách Linh liền vui vẻ chạy tới thấy con mèo trong tay cô, ngạc nhiên hỏi: “Ở đâu ra thế?”

Tư Viện ném con mèo cho cô ấy: “Là yêu thú giống em đấy, tên nhóc này muốn cướp của chị cuối cùng lại bị chị đâm bị thương. Em băng bó cho thằng bé đi, lúc nào tỉnh thì cho tên nhóc đó uống thuốc giữ lại tiếp khách trong quán để trả nợ.”

Bách Linh cười ha ha: “Quán chúng ta lại không phải là quán cà phê mèo, làm thế không phù hợp.”

Tư Viện suy nghĩ nói: “Không sao, đeo cho nó cái nơ bướm để nó ở quầy lễ tân đón khách. Khách vào tiệm muốn chụp ảnh chung hoặc vuốt ve với nó sẽ phải trả thêm phí.”

Sau sự việc ba năm trước Tư Viện đã cầm theo số tiền cô lấy được từ tay Simon rời khỏi Dư Kinh. Trừ giáo sư Hồ và Triệu Khuyết, cô đã không còn liên hệ với bất cứ ai ở Dư Kinh.

Ba năm trước, Angus ép cô ném người đó xuống đáy biển, trong lòng cô rất hoảng sợ. Cô cảm thấy bản thân cô có lẽ không thể sống tiếp được nữa nhưng Angus cũng là người giữ chữ tín. Anh ta không chỉ đưa cô về còn nói nếu cần thì có thể liên hệ với anh ta.

Nhưng Tư Viện làm sao dám đụng chạm tới những kẻ đó lần nữa, cô lập tức thu dọn đồ đạc bỏ đi ngay trong đêm.

Lúc rời khỏi thành phố, cô gặp giáo sư Hồ.

Nghe xong câu chuyện của cô, giáo sư Hồ rất đồng cảm, ông ấy bảo Triệu Khuyết hỗ trợ cô che giấu tung tích và đưa cô đến Tống Thành.

Tống Thành là một thành phố nhỏ ở miền núi, ngày tháng trôi qua rất nhàn nhã.

Cô mở một quán lẩu ở đây, cuộc sống cũng khá yên bình.

Về phần Bách Linh, vốn dĩ cô ấy là hàng xóm của cô. Tư Viện đã giúp đỡ cô ấy cho nên đã theo cô đến đây.

Bách Linh cũng là yêu thú, là một con tê tê. Cha mẹ cô ấy bị bắn chết bởi những người thợ săn, cô ấy và em trai khó khăn lắm mới chạy thoát. Nhưng người em trai lại không may bị bỏng toàn thân vì cháy rừng.

Bách Linh không dám dẫn cậu bé tới bệnh viện vì sợ bị con người phát hiện ra. Sau khi có người chỉ điểm cô ấy tìm tới Tư Viện, cô ấy đã cầu xin cô cho cô ấy chút máu để cứu em trai.

Ban đầu Tư Viện rất đề phòng cô ấy nhưng sau thời gian tiếp xúc cô thấy Bách Linh cũng là người hiền hòa lương thiện, không giống những con yêu thú khác vừa gặp mặt đã cưỡng ép cô. Bách Linh thật sự đã cầu xin cô rất chân thành, ngay lúc đó Tư Viện liền mềm lòng. Có lẽ là do cô cảm thấy tội lỗi khi đã làm hại Ôn Đình Sơn vì thế mà cô đã cho Bách Linh máu của cô.

Ai ngờ em trai Bách Linh uống xong liền khỏe lại, không chỉ thế, các vết thương trên người cậu bé cũng khỏi hẳn, còn có thể tiến hóa thành hình người.

Nhìn thấy cảnh này, Tư Viện mới hoàn toàn tin rằng máu cô quả thật có công dụng thần kỳ.

Để báo đáp lại Tư Viện, Bách Linh nói với cô Tống Thành là một nơi thích hợp để ẩn náu vì thế Tư Viện mới đến đây.

Để đề phòng những rắc rối trong tương lai, Tư Viện đã theo Triệu Khuyết học thêm chút võ phòng thân. Tuy rằng không thể vô địch thiên hạ nhưng ít nhất cô cũng không phải là người phụ nữ yếu đuối tay trói gà không chặt nữa.

Sự xuất hiện của con mèo yêu này đã khiến Tư Viện cảm thấy bất an, có lẽ sự bình yên này sắp bị phá vỡ rồi.

Bách Linh nhìn ra sự lo lắng của cô, cô ấy rót cho cô một cốc trà, khuyên cô: “Nếu không chị tới tìm Tống gia đi. Dù sao đây cũng là khu vực của ông ta, có lẽ đám yêu thú từ bên ngoài tới cũng chưa chắc đã dám động tới ông ta?”

Từ khi đến đây Tư Viện mới biết, yêu thú cũng phân chia địa bàn.

Ở Tống Thành, Tống gia chính là người đừng đầu của tất cả yêu thú trong khu vực, lời ông ta nói chính thánh chỉ không ai dám không nghe.

Các yêu thú đứng đầu vùng đó sẽ không bao giờ cho phép đám yêu thú từ ngoài đến gây sự trên địa bàn của họ.

Tư Viện ngẩng đầu nhìn con mèo đang hôn mê nói: “Cứ điều tra trước đã, xem thằng nhóc này từ đâu đến?”

Note: Dạo này chả hiểu sao cv lại nhiều lên nên up bài hơi muộn hihi, còn nữa chương này làm rõ quan hệ của Bách Linh vs người đàn ông trong phòng trong chương trước. Mai mình sẽ tìm lại và sửa lại, ban đầu cứ nghĩ là người yêu chứ haha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK