Ôn Đình Sơn giống như nổi điên hành hạ Tư Viện suốt một buổi tối.
Ngày hôm sau lúc Tư Viện tỉnh lại, cả người cô như tan thành từng mảnh, từ đầu ngón chân đến tận ngọn tóc đều đau.
Tuy nệm giường vừa mềm lại vừa ấm nhưng cô vẫn rất khó chịu, cổ họng cô khô khốc, giọng nói khàn khàn nói không ra tiếng, chỉ có thể từ từ ngồi dậy.
Cô vừa ngồi dậy, Ôn Đình Sơn đã mở cửa bước vào.
Tư Viện hoảng hốt kéo chăn che cơ thể mình lại, Ôn Đình Sơn nhìn những dấu vết xanh tím khắp người cô, dục vọng trong mắt anh lại nhiều thêm vài phần.
Đàn ông bình thường hẳn là sẽ thương hương tiếc ngọc, nhưng Ôn Đình Sơn lại không.
Anh thích nhìn cơ thể Tư Viện đầy dấu vết như vậy. Đó là bằng chứng cho việc tối qua anh đã điên cuồng thế nào, cũng là chứng cứ cô hoàn toàn thuộc về anh.
Thậm chí anh còn ước gì có thể nhìn thấy những dấu vết đó trên người Tư Viện mọi lúc mọi nơi.
Tư Viện không biết suy nghĩ trong lòng anh, cô bị ánh mắt anh dọa sợ và trở nên căng thẳng.
“Anh có thể lấy cho tôi ít thuốc được không? Tôi đau quá.”
Giọng cô khàn khàn hơi khó nghe, đây là di chứng để lại do tối qua cô bị giày vò cả đêm.
Không chỉ trên người ngay cả bên trong cô cũng đau đớn nóng rát.
Cô nghĩ chỗ đó của cô đã bị rách, tối qua Ôn Đình Sơn vừa thô vừa dài hơn bình thường hơn nữa anh còn làm không biết mệt mỏi lại còn thô bạo nữa.
Còn chỗ bị anh xăm đêm qua giờ giống như lửa thiêu vậy.
Ôn Đình Sơn mỉm cười nhận quần áo từ tay người hầu gái rồi bảo họ ra ngoài. Anh đóng cửa lại, bước từng bước đến trước mặt Tư Viện.
Tư Viện sợ hãi khi anh tới gần, Ôn Đình Sơn không để ý, kéo chăn xuống lộ ra cơ thể trơn bóng của cô, cười nói: “Nào, tôi giúp em bôi thuốc.”
Tư Viện đã quyết định làm theo lời Angus, cô biết lúc này cô không thể chọc giận Ôn Đình Sơn nhất định phải nghe lời anh để anh thả lỏng cảnh giác, cô mới có cơ hội thoát thân.
Ôn Đình Sơn hơi ngạc nhiên khi thấy cô ngoan ngoãn để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Anh thích cô ngoan ngoãn giống như bây giờ, giống một con mèo hoang được thuần hóa ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.
Ngón tay ấm áp của Ôn Đình Sơn bôi từng chút thuốc mỡ lạnh lẽo lên người cô. Một lát sau, cả người Tư Viện đều là mùi thuốc.
Cũng may mùi thuốc thoang thoảng thơm dịu chứ không khó ngửi, hơn nữa hiệu quả rất tốt. Cô đã cảm thấy bớt đau hơn, cơ bắp cũng không còn cứng nữa.
Ôn Đình Sơn tách hai chân cô ra, nhìn chỗ anh xăm lên, ánh mắt lại tối đi vài phần. Ngón tay anh dính đầy thuốc mỡ từ từ nhét vào bên trong cô, Tư Viện đau đớn hít sâu một hơi.
Ôn Đình Sơn ngước mắt lên nhìn cô cười khẽ: “Đừng kêu, em biết tôi sẽ không nhịn được mà.”
Mặt Tư Viện đỏ bừng, nghiêng đầu sang một bên không nhìn anh.
Ôn Đình Sơn cũng không để ý, ngón tay thon dài của anh chậm rãi đưa đẩy cho đến khi thuốc mỡ trên tay anh tan hết. Lúc này Tư Viện mới cảm thấy bên dưới không sưng tấy khó chịu nữa.
Có lẽ sau khi cô ngủ Ôn Đình Sơn đã tắm cho cô, cô ngửi thấy mùi sữa tắm Ôn Đình Sơn thích trên người cô.
Ôn Đình Sơn bôi thuốc xong lại mặc quần áo giúp cô.
Tư Viện coi mình như con búp bê mặc cho anh đùa nghịch. Anh mặc cho cô chiếc váy dài mà anh thích, nếu như quấn thêm cái khăn trùm đầu nữa thì trông cô giống hệt như phụ nữ Ả Rập.
“Tôi cảm thấy phụ nữ vùng Trung Đông là tốt nhất, khi họ ra ngoài là trùm kín từ đầu đến chân. Tất cả mọi thứ của các cô ấy đều thuộc về chồng của họ, chỉ có chồng họ mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của họ. Viện Viện, em thích không?”
Thích cái rắm!
Trước kia cô không cảm thấy giờ cô mới phát hiện ra mức độ chiếm hữu của anh đã đến tình trạng này rồi.
“Nóng lắm, tôi thích mặc váy ngắn.” Tư Viện không nhịn được, âm thầm dỗi anh.
Nhưng cô đã đánh giá thấp sự vô sỉ của Ôn Đình Sơn.
Ôn Đình Sơn ôm lấy cô từ phía sau, cắn lỗ tai cô, thân mật nói: “Thế sao? Tôi cũng thích, thích nhất là em mặc nội y tình thú. Cái váy đó đủ ngắn, tối nay mặc cho tôi xem, nhé?”
Tư Viện không thèm để ý tới anh nhưng cô lại bị anh xoay đầu lại ép cô đối diện với anh.
“Ngoan ngoãn trả lời tôi.”
Tư Viện hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Ừ!”
Lúc này Ôn Đình Sơn mới mỉm cười hài lòng, bế cô ra ngoài.
Bên cạnh bể bơi bên ngoài kê sẵn một bàn ăn, xung quanh là cây cối xanh tốt.
Bên cạnh cái bàn là một chiếc ô lớn che đi ánh nắng mặt trời.
Nhóm hầu gái đã dọn sẵn bữa sáng, Tư Viện được anh đặt lên ghế. Quả thật cô cũng thấy đói bụng, cô cầm cốc nước lên uống hết nước trong cốc mới thấy cổ họng dễ chịu hơn chút.
Trên bàn có bánh mì mới ra lò và một số bánh nướng đặc sản của địa phương.
Tư Viện không thể chờ được vội cầm bánh mì lên cắn một miếng, hương vị đậu đỏ tràn ngập trong miệng cô.
Cô hơi ngạc nhiên cô thích ăn bánh mì đậu đỏ, cũng không biết là trùng hợp hay là Ôn Đình Sơn cố ý dặn người làm.
Tư Viện cũng không nghĩ nhiều, lấp đầy bụng trước đã rồi nghĩ sau.
Ôn Đình Sơn nhìn khóe môi cô dính vụn bánh mì, anh đưa tay ra giúp cô lau đi. Lau xong anh còn nhét tay vào miệng liếm một cách đầy mờ ám.
Rõ ràng là một động tác rất đơn giản, anh lại cố tình mút ngón tay để phát ra tiếng vang gợi tình.
Tư Viện sững sờ còn chưa kịp nói chuyện, Ôn Đình Sơn đã cười nói: “Giống âm thanh tối qua tôi rút ra khỏi em không?”
Tư Viện bối rỗi nhìn xung quanh, cô thấy nhóm hầu gái đứng khá xa chắc sẽ không nghe thấy. Cô giận dữ nói: “Anh có thể bình thường chút được không?”
Thật là điên rồi, càng ngày anh càng không kiêng nể gì, lời nói hoàn toàn không có giới hạn gì cả.
Ôn Đình Sơn cắt miếng bò bít tết trước mặt, thịt bò chín ba phần vẫn còn chảy nước máu nhưng anh rất thích và ăn rất ngon lành. Anh vừa ăn vừa nói với Tư Viện: “Hiếm khi đến Dubai, tôi đưa em ra ngoài chơi, buổi tối chúng ta sẽ đi Maldives.”
Tư Viện kinh ngạc nhưng cô vẫn cúi đầu ăn sáng.
Ôn Đình Sơn không nhìn thấy mặt cô cho nên không thấy được sự hoảng sợ trong mắt cô.
Anh thấy cô im lặng ăn sáng, lại phát hiện ra mình không nghe thấy suy nghĩ của cô.
Hình như bắt đầu từ tối qua, anh đã không còn nghe thấy suy nghĩ của cô.
Ôn Đình Sơn thấy Tư Viện không nói gì thì không vui, anh nâng cằm cô lên ép cô đối diện với anh, “Suy nghĩ gì đấy?”
Anh hỏi xong Tư Viện cảm thấy kỳ lạ, ngay sau đó cô cười chế giễu: “Tôi nghĩ gì còn phải nói với anh sao? Ở ngươi trước mặt anh tôi có khác gì người trong suốt đâu.”
Ôn Đình Sơn lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt xanh thẳm nheo lại đầy nguy hiểm. Tư Viện còn chưa kịp nói tiếp, Ôn Đình Sơn đã nâng cằm cô lên và hôn xuống.
Nhóm hầu gái thấy thế, hai mặt nhìn nhau, nhẹ nhàng xoay người rời đi.
Tư Viện bị hôn đến mức không thở nổi, cô dùng tay đẩy anh ra. Ôn Đình Sơn gặm môi cô thiếu chút chảy máu anh mới chịu buông ra.
Ôn Đình Sơn quá nguy hiểm, Tư Viện rất lo lắng.
Anh lại cười rộ lên: “Ăn cơm cho tốt, đừng để bị đói gầy.”
Tư Viện cảm thấy những lời này có hơi lạ dường như anh đang muốn ám chỉ gì đó nhưng cô không dám hỏi anh, chỉ đành tiếp tục cúi đầu ăn sáng.