Mật Điềm kéo con bọ ngựa kia đến trước mặt Tư Viện, cô ấy còn xinh đẹp hơn cả ngày trước.
Tư Viện hoảng sợ khi thấy một bầy ong vây quanh cô ấy. Cô từ từ đứng lên, cười chào hỏi Mật Điềm. “Lâu rồi không gặp.”
Mật Điềm đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Quả nhiên là cô. Nếu không phải ngửi thấy mùi máu của cô thì tôi cũng không nhận ra. Viện Viện, lâu rồi không gặp, cô xinh ra rất nhiều đấy.”
Tư Viện sờ sờ mặt mình: “Thật sao? Cô thật biết cách nói chuyện.”
Mật Điềm liếc nhìn cô: “Cô thật là, bản thân xinh đẹp mà cũng không biết à. Cô xinh đẹp như vậy mà không có ai khen cô à. Chậc chậc chậc, tin tôi đi, thẩm mỹ của tôi cũng không đến nỗi tệ đâu.”
Tư Viện nhìn khuôn mặt diễm lệ và thân hình nóng bỏng của cô ấy, trong lòng cô cũng thấy vui vẻ, được mỹ nữ khen ai lại không vui chứ.
Chỉ là khi nhìn thấy cô gái nhếch nhác trên mặt đất, Tư Viện vẫn thấy sợ. “Vẫn là cô lợi hại. Nếu cô không kịp xuất hiện, sợ rằng hôm nay tôi phải chết trong tay cô ta rồi. À đúng rồi, sao cô lại ở đây?”
Mật Điềm nói: “Gần đây Tống Thành xuất hiện vài vụ án tử ly kỳ. Cô biết đấy những chuyện này cũng không thể công bố rộng rãi được. Cấp trên của tôi nghi ngờ là do yêu thú gây ra cho nên đặc biệt điều tôi tới đây để điều tra.”
“Cấp trên của cô cũng là yêu thú sao?” Quả nhiên yêu thú có mặt ở khắp mọi nơi.
Mật Điềm gật đầu: “Đúng thế, tuy số lượng yêu thú chúng tôi không nhiều nhưng đều là những người giỏi giang, trà trộn vào tầng lớp lãnh đạo là chuyện bình thường.”
Nói xong, cô ấy lại kéo cô gái kia nói: “Còn cô ta, cô muốn xử lý thế nào?”
Tư Viện cũng đã tiếp xúc với yêu thú hơn ba năm nay, cô hiểu trong yêu giới cũng có quy tắc riêng. “Dựa theo quy tắc của các cô thì nên xử lý cô ta như thế nào?”
“Còn phải hỏi sao, đương nhiên là xử tử.” Mật Điềm cười lạnh: “Yêu thú luôn muốn che giấu tung tích chính là vì không muốn con người phát hiện. Số lượng con người đông hơn yêu thú gấp nhiều lần, lòng dạ lại xảo trá dù yêu thú có bản lĩnh đến đâu cũng không đấu lại được lòng người. Cho nên đối với kẻ chủ động gây sự này, chúng tôi đều giải quyết sạch sẽ tránh hậu họa về sau.”
Cô gái kia bất mãn, trừng đôi mắt bị ong đốt sưng húp lên nói: “Khốn khiếp, quy tắc mỗi vùng mỗi khác, bà đây cũng không ở trong địa bàn của cô. Cô dựa vào cái gì mà quản tôi?”
Mật Điềm cười mỉa: “Cô gái, mấy năm trước yêu giới đã đạt được thống nhất rồi. Cô có thể lấy máu dược tang nếu như cô ấy đồng ý, như thế thì chẳng ai ngăn cản cô cả. Cô thì hay rồi, không chỉ muốn uống máu còn muốn móc tim người ta ra. Với thủ đoạn nhổ cỏ tận gốc như cô thì các lão đại cai quản cũng sẽ không tha cho cô.”
Tư Viện…
Thảo luận chuyện ăn thịt cô thế nào ngay trước mặt cô, cũng được sao?
Có lẽ là bị Mật Điềm dọa sợ, cô ta vừa đảo tròng mắt đã quỳ xuống trước mặt Tư Viện. “Tiểu thư, tôi sai rồi! Tôi không nên hại cô, chỉ là tôi cũng không còn cách nào khác. Nếu không lấy được trái tim của cô, chồng tôi sẽ chết.”
Tư Viện nhíu mày: “Anh ta chết cũng không phải lý do để cô giết tôi.”
Cô còn chưa thánh mẫu đến mức hy sinh bản thân mình để giúp đỡ người khác.
Mật Điềm khinh thường, nâng tay lên muốn tát cho cô ta một cái nhưng nghĩ sao lại thôi. “Đừng làm trò nữa, máu dược tang cũng có thể cứu người. Lá gan cô cũng to quá nhỉ, còn vọng tưởng cướp trái tim cô ấy. Tôi thấy cô cũng không muốn sống nữa rồi?”
Cô ta khóc mắt sưng đỏ, ai oán nói: “Không phải như thế, các cô không hiểu. Loài bọ ngựa chúng tôi muốn sinh sản đời sau sẽ phải ăn thịt chồng mình. Chồng tôi… muốn tôi sinh con, vì thế đã dùng tính mạng để ép tôi. Tôi…. Tôi cũng không còn cách nào khác, nghe người ta nói trái tim dược tang có thể tái tạo lại cơ thể, có lẽ có thể cứu được chồng tôi.”
Tư Viện thật sự không biết chuyện này.
Cô nhìn Mật Điềm, hỏi dò xem là thật hay giả. Mật Điềm cũng không biết nói thế nào: “Ừm, kết cấu cơ thể của bọ ngựa tương đối đặc biệt, lúc giao phối bọ ngựa cái phải ăn đầu của bọ ngựa đực mới có thể thụ tinh thành công.”
“Bọn họ hóa thành hình người cũng không thoát khỏi tập tính của động vật sao?”
Mật Điềm cũng ngây người: “Cái này,.. tôi cũng không nghiên cứu vấn đề này.”
Cô nhìn cô gái kia, cô ta đành khóc lóc kể lể: “Chúng tôi đã nghiên cứu đi nghiên cứu lại, kết quả cho thấy chỉ có ăn trái tim cô mới có thể giữ lại được mạng sống.”
Tư Viện rất muốn dựng ngón giữa với cô ta.
“Nếu không hai người đừng sinh con nữa.”
“Không được, như thế khác nào tuyệt hậu. Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại1, chồng tôi cũng rất khổ sở.”
(1: Có nghĩa là bất hiều có ba loại, không có con là tội lớn nhất)
Tư Viện cảm thấy chán nản, xem ra ngay cả động vật cũng không trốn thoát được áp lực nối dõi tông đường.
“Tôi không giúp được cô nhưng tôi có thể cho cô một ít máu. Có được hay không cô trở về thử xem sao nhưng muốn lấy mạng tôi thì cô nghĩ cũng đừng nghĩ. Tôi không muốn liều mạng để cứu cô.” Tư Viện nhặt túi xách của mình lên, lấy ra một ống tiêm rút chút máu từ miệng vết thương đưa cho cô ta.
Cô ta thiên ân vạn tạ rời đi, Tư Viện bất đắc dĩ lắc đầu.
“Cô cứ như vậy tha cho cô ta?” Mật Điềm không ngờ Tư Viện lại mềm lòng như vậy.
Tư Viện thở dài, “Ai bảo tôi không có lá gan giết người chứ.”
Đừng nhìn cô ra tay tàn nhẫn với con mèo hoang mà cho rằng chuyện gì cô cũng dám làm. Cô có gan làm hại người nhưng không có gan giết người. Sau chuyện của Ôn Đình Sơn, cô không bao giờ muốn trải qua cảm giác đó thêm một lần nào nữa.
Mật Điềm trầm ngâm nhìn cô. Mưa đã tạnh, cô ấy theo Tư Viện về nhà, Tư Viện tìm quần áo cho cô ấy tắm rửa trước.
Hai người tắm rửa xong, ngồi trên sô pha trước cửa sổ sát đất, mỗi người cầm một cốc trà gừng bắt đầu nói chuyện.
“Gần đây cô nên cẩn thận một chút, có thể không ra ngoài thì đừng ra ngoài.”
“Sao thế?”
Hai tay Tư Viện ôm lấy cốc trà gừng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nghe Mật Điềm nói lại thấy khó hiểu.
“Khi tôi rời khỏi Dư Kinh đã nghe được một tin. Có người nói, chủ nhân của trang viên hoa hồng trắng đã trở lại.”
Bề ngoài Tư Viện vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng cô đã nổi phong ba: “Không thể nào! Angus nói, rãnh biển Mariana còn chẳng có sinh vật sống, Ôn Đình Sơn sẽ vĩnh viễn không thể thoát ra được.”
Nếu đã quay lại, anh nhất định sẽ tìm cô trả thù. Tư Viện không dám tưởng tượng Ôn Đình Sơn sẽ tra tấn mình như thế nào.
Mật Điềm lại nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy nhưng tin đồn bên ngoài lại rất chân thật. Tôi cũng tò mò cho nên đã đến đó để xác nhận, quả thật là có người sống ở đó nhưng tôi không nhìn thấy Ôn Đình Sơn.”
Nói tới đây, cô ấy lại thấy tiếc: “Sao lúc đó cô lại có thể ném anh ta xuống đáy biển chứ? Thật là phí phạm của trời! Cô nên giao anh ta cho tôi, ngày nào tôi cũng ép khô anh ta làm anh ta không xuống được giường, thế là anh ta sẽ không còn sức để đi ra ngoài tìm cô gây phiền phức nữa.”
Tư Viện… “Cô thật to gan!”
Ôn Đình Sơn dễ đối phó như vậy sao? Dựa theo những gì Angus nói anh ta đã đọ sức với Ôn Đình Sơn hơn một nghìn năm nhưng anh ta luôn ở thế hạ phong. Anh ta đã dùng đủ mọi loại cách thức khác nhau nhưng vẫn không thể thắng được. Cho đến khi Tư Viện xuất hiện, anh ta mới lợi dụng Tư Viện để bỏ thuốc Ôn Đình Sơn.
Chỉ là loại thuốc đó, anh ta cũng đã mất hơn một nghìn năm để nghiên cứu.
Đừng thấy ngày đó bọn họ dễ dàng chế ngự được Ôn Đình Sơn, thực tế là bọn họ đã chọn một nước đi hiểm. Sau khi mọi việc kết thúc Angus đã nói với cô, lúc đó anh ta đã để rất nhiều ma cà rồng mai phục xung quanh. Vạn nhất xảy ra chuyện bất ngờ, anh ta sẽ để cho những người đó ngăn cản Ôn Đình Sơn còn anh ta sẽ mang theo Tư Viện chạy trốn.
Tư Viện nghĩ đến mà sợ, cô tự an ủi bản thân, “Có lẽ có ai đó đã mua chỗ đó và chuyển đến thôi.”
Mật Điềm suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý.
“Lần này tôi tới, còn có một việc muốn nói với cô.”
“Chuyện gì thế?”
“Không biết ai đã loan tin máu cô có thể trị bệnh ra ngoài. Vốn dĩ ngày xưa còn có Ôn Đình Sơn phong tỏa tất cả mọi tin tức về cô, sau đó lại có thụ yêu đứng ra chứng minh, phần lớn yêu thú đều đã từ bỏ. Nhưng gần đây chuyện này lại nổi lên, yêu thú bên ngoài đang ngo ngoe rục rịch muốn vào Tống Thành, cô cũng nên chú ý an toàn.”