Tư Viện thở phào nhẹ nhõm khi Ôn Đình Sơn xuất hiện, Mễ Lạc lại cực kỳ tức giận.
Ả ta trừng mắt nhìn Tư Viện, đau khổ gầm gừ như một con quái vật hung tợn.
Ôn Đình Sơn không thèm liếc nhìn ả ta, anh sải chân bước đến trước mặt Tư Viện, nhẹ nhàng hất cái tủ ra chỗ khác. Anh nhìn mắt cá chân của cô bị thương chảy máu, anh cảm thấy tim mình như thắt lại sau đó mới đến cảm giác khát máu.
Anh ngồi xổm xuống liếm miệng vết thương cho Tư Viện.
Tư Viện muốn rút chân về theo bản năng vì sợ anh không nhịn nổi mà ăn cô luôn, sau khi thấy anh chỉ liếm vết thương cho cô lúc này cô mới thả lỏng.
Ôn Đình Sơn nhìn miệng vết thương chậm rãi khép lại, lúc này mới nâng mắt lên, dịu dàng hỏi cô: “Em không sao chứ?”
Tư Viện lắc đầu, Ôn Đình Sơn xác nhận cô không còn vết thương nào khác mới dịu dàng xoa đầu cô rồi ẵm cô đi ra ngoài.
Lúc này Tư Viện mới biết, chỗ này là một kho hàng lớn. Bên ngoài quản gia đã chờ sẵn bên cạnh xe, ông ấy mở cửa xe cho hai người và đưa cho anh một cái thảm lông Ai Cập.
Ôn Đình Sơn dùng thảm lông bọc lấy người cô, xoa mặt cô, hôn trán cô và nhẹ nhàng trấn an cô: “Ngoan, ở đây chờ tôi! Tôi đi một lát rồi về.”
Tư Viện ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo bóng lưng anh đi vào kho hàng.
Ôn Đình Sơn quay trở lại, phía sau còn dẫn theo hai người.
Mễ Lạc vừa sợ hãi lại vừa oán hận, ả ta có làm thế nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của Ôn Đình Sơn.
Ôn Đình Sơn không để ý tới ả ta, anh nhìn Hàn Túc đang co rúc trong góc.
Anh chậm rãi bước lại gần, tiếng giày giẫm xuống nền nhà cộc cộc giống như tiếng trống nguy hiểm đập vào ngực Hàn Túc.
Hàn Túc run rẩy không dám ngẩng đầu lên, hắn ta đã bị dáng vẻ như zombie của Mễ Lạc dọa sợ. Ôn Đình Sơn lại có thể dễ dàng khống chế được ả ta có thể thấy anh cũng không phải người bình thường.
Ôn Đình Sơn nhìn xuống hắn ta từ trên cao, “Mày là Hàn Túc?”
Hàn Túc khẽ cắn môi, ngẩng đầu lên nói: “Là tao.”
Có lẽ là xuất phát từ lòng tự trọng của đàn ông, Hàn Túc không muốn yếu thế trước mặt Ôn Đình Sơn. Hắn ta nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt dù trong lòng rất sợ hãi nhưng trên mặt lại tỏ ra khinh thường, nói: “Không ngờ kẻ có tiền như mày lại thích xài giày rách của người nghèo như chúng tao. Chậc chậc chậc, khúc gỗ như Tư Viện ở trên giường chẳng khác nào con cá chết, dáng vẻ lại còn xấu xí quê mùa. Nếu không phải cô ta ngu ngốc dễ lừa gạt, tao cũng không tốt bụng đến mức yêu đương với cô ta suốt 10 năm. Loại mặt hàng như thế không ngờ mày lại dùng rất vui vẻ.”
Khuôn mặt Ôn Đình Sơn vẫn vô cảm như cũ, khó có thể nhìn ra cảm xúc của anh.
Hàn Túc thấy thế lại tưởng rằng mình nói trúng tâm đen của anh, hắn ta lại càn rỡ không kiêng kỵ gì hơn: “Tao nói này, giàu có như mày thiếu gì đàn bà xinh đẹp, ngay cả những minh tinh điện ảnh chỉ cần mày ngoắc tay một cái là có thể có được. Sao phải coi trọng loại đàn bà quê mùa như ả ta chứ?”
Ôn Đình Sơn nhàn nhạt hỏi, “Nói xong chưa?”
Hàn Túc không đoán được tâm tư của anh, đành phải nuốt nước miếng, không dám nói tiếp nữa.
Ôn Đình Sơn nói: “Xem ra mày nói xong rồi, đến lượt tao nói.”
Anh cao ngạo nói: “Thứ nhất, Tư Viện là vật báu vô giá, mày là thằng ngu mới không biết đồ trong tay là vật báu cho nên đã vứt bỏ và chà đạp cô ấy. Tao thấy may mắn khi mày là kẻ ngu xuẩn, là mày đã đánh mất cô ấy nếu không tao lại phải tốn công tốn sức cướp lại cô ấy từ tay mày. Thứ hai, tao không thích người khác dòm ngó người phụ nữ của tao, đặc biệt là Tư Viện. Vốn dĩ tao không định xử lý mày nhưng hôm nay chính mày đã cho ta lý do.”
Anh mỉm cười rồi rút ra một con dao, ngay lập tức anh cắm thẳng vào đôi mắt của Hàn Túc.
Hàn Túc hét lên thảm thiết, tiếng gào thét vang khắp cả kho hàng. Tư Viện giật mình ngẩng đầu, căng thẳng nhìn về phía kho hàng.
Quản gia nói: “Phu nhân yên tâm! Đây không phải là giọng của tiên sinh.”
Tất nhiên Tư Viện biết điều đó, giọng này rất quen thuộc là của Hàn Túc.
Tư Viện tò mò hỏi: “Ôn Đình Sơn sẽ xử lý hắn ta như thế nào?”
Quản gia mỉm cười: “Thứ rác rưởi như vậy sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt ngài nữa, cũng sẽ không tồn tại trên đời này nữa.”
Ôn Đình Sơn móc xong hai con mắt của Hàn Túc mới ném con dao cho thuộc hạ.
Người phía sau đưa cho anh một chiếc khăn ướt, anh ưu nhã lau vết máu trên ngón tay. Anh thản nhiên dặn dò thuộc hạ trong tiếng gào của Hàn Túc: “Xử lý sạch sẽ, cả đám người bên ngoài nữa. Tôi không muốn bất cứ thứ gì của bọn họ còn sót lại trên đời này.”
Thuộc hạ lập tức kéo Hàn Túc đang kêu gào rời khỏi kho hàng, ngay cả hai tròng mắt trên mặt đất cũng được dọn dẹp.
Mễ Lạc nhìn Ôn Đình Sơn xử lý Hàn Túc lại nhớ về quá khứ.
Lúc này ả ta mới sợ run bần bật, Ôn Đình Sơn thả ả ta xuống.
Mễ Lạc tê liệt ngã ngồi xuống đất, hai chân ả mềm nhũn giống như bị rút xương.
Ả ta hoảng sợ nhìn Ôn Đình Sơn, Ôn Đình Sơn bước tới đặt một chiếc ghế dựa trước mặt ả ta.
“Còn nhớ những gì tôi nói lúc chúng ta ký hiệp ước chứ?”
Mễ Lạc hoảng hốt lắc đầu lại gật đầu, “Nhớ…. Nhớ rõ.”
Ôn Đình Sơn cũng không để ý cười cười, “Nếu nhớ, vì sao phải làm loại chuyện ngu ngốc này?”
Mễ Lạc không cam lòng ngẩng đầu lên nhìn Ôn Đình Sơn. “Đình Sơn, em yêu anh! Em thật sự rất yêu rất yêu anh. Em đi theo anh 10 năm, chuyện gì em cũng sẵn sàng làm vì anh. Em mới là người yêu anh nhất trên đời này chứ không phải con dàn bà yếu đuối nhát gan Tư Viện.”
Ôn Đình Sơn nghe những lời này nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Lúc tôi đưa cô về từ con ngõ nhỏ phía sau quán bar, tôi đã cho cô tất cả những gì cô muốn, sắc đẹp, tiền tài, quyền lợi và tôi chỉ cần một con chó săn ngoan ngoãn nghe lời. Chúng ta đã thống nhất, sau 10 năm tôi sẽ cho cô 1 tỷ và nhà cửa, trang sức … đủ để cô sống cuộc sống của chính cô. Cô cũng đã đồng ý vì sao bây giờ lại đổi ý? Cô cũng biết tôi ghét nhất loại người không giữ chữ tín.”
Đây cũng là điều Mễ Lạc không cam lòng nhất. Lúc đầu khi ký tên, ả ta rất biết ơn Ôn Đình Sơn nhưng ả ta không ngờ mình lại yêu anh.
Sau 10 năm, ả ta không tìm được người đàn ông nào ưu tú hơn Ôn Đình Sơn dù anh là ma cà rồng, ả ta cũng vui vẻ chấp nhận yêu anh.
Vì anh, ả ta sẵn sàng đồng ý làm bất cứ chuyện độc ác nào.
Mễ Lạc nghĩ rằng 10 năm đủ để ả ta khiến Ôn Đình Sơn rung động. Trong 10 năm ả ta không ngừng nỗ lực nhưng một chút tác dụng cũng không có, thậm chí còn không thắng nổi Tư Viện chỉ xuất hiện trong một tháng ngắn ngủi.
Ả ta không cam lòng, thật sự không cam lòng! Ả ta bò qua ôm lấy chân Ôn Đình Sơn, đau khổ cầu xin anh: “Đình Sơn, xin anh hãy nhìn vào tình yêu em dành cho anh mà cho em một cơ hội nữa, được không?”
Ôn Đình Sơn đá văng ả ta ra, lạnh lùng nhìn thoáng qua vết máu trên mặt giày. “Lúc trước cô lợi dụng Simon gài bẫy Tư Viện thiếu chút nữa hại chết cô ấy, cô nghĩ là tôi không biết gì à?”
Mễ Lạc hoảng hốt ngẩng đầu lên, anh tiếp tục nói: “Chuyện đó tôi biết hết nhưng vì trong chuyện đó tôi cũng có trách nhiệm cho nên tôi đã không tìm cô. Ba năm trước, tôi xảy ra chuyện tôi cũng dặn người đưa cho cô tài sản cô nên được theo thỏa thuận năm đó, số tiền đó đủ để bảo đảm cuộc sống nửa đời sau cho cô. Lúc đó cô nên hiểu, chúng ta đã thanh toán xong nhưng cô quá tham lam.”
Ôn Đình Sơn lạnh lùng nói: “Cô không những không tuân thủ thỏa thuận của hai ta mà còn thông đồng với kẻ khác chuyển hóa thành ma cà rồng. Nói đi, ai người chuyển hóa cô?”